anh không khỏi an tâm một chút, nói: "Hic, bên ngoài trời mưa, khi nào anh
về nhà?"
An Dĩ Trạch nói: "Anh sẽ nhanh chóng trở về."
"Ha," Tô Giản cũng không biết nói gì thì tốt, suy nghĩ một chút, khô
khốc nói một câu: "Vậy anh lái xe cẩn thận."
Giọng nói của An Dĩ Trạch dịu dàng hơn một chút: "Được."
Xoay người lại, An Dĩ Trạch đột nhiên phát hiện, mắt Kỷ Nghiên như
có nước, vẫn luôn nhìn chằm chằm anh.
"Em phải đi." Kỷ Nghiên nhẹ giọng nói.
An Dĩ Trạch gật đầu một cái: "Về quá muộn, Giản Giản sẽ lo lắng."
Kỷ Nghiên rũ mắt xuống, không nói nữa, có điều lại đưa ly rượu lên
miệng uống.
An Dĩ Trạch nói: "A Nghiên, đừng uống nữa. Em gọi quản lý của chị
đến."
"Không cần, em đi đi..." Ánh mắt Kỷ Nghiên mơ màng, vẻ mặt đau
khổ. "Một mình chị cũng không sao..." Vừa nói lại tiếp tục uống một ly.
An Dĩ Trạch đoạt lấy rượu, cau mày nhìn cô.
Kỷ Nghiên nhìn vào mắt anh, đột nhiên thân thể nghiêng một cái, lảo
đảo ngã vào trong lòng anh.
An Dĩ Trạch vội vàng đỡ cô, đang muốn dìu cô ngồi dậy, không đề
phòng đột nhiên một đôi tay ôm chặt hông anh, Kỷ Nghiên thấp giọng nói:
"Dĩ Trạch, đừng đi..."