Thì ra An mặt than biết cười! Tô Giản yên lặng kinh ngạc, trừng mắt:
“Anh cười cái gì?”
An Dĩ Trạch nói: “Anh cho rằng phụ nữ đều thích tóc dài.”
Trong lòng, Tô Giản nói: Tôi cũng thích những cô gái có tóc dài,
nhưng tôi lại không thích mái tóc dài đó ở trên đầu tôi!”
Tô Giản nắm một nhúm tóc dài chơi, ho hai tiếng, hắng giọng, sau đó
nói: “Ông xã, tôi đói rồi.”
Giọng nói của em gái Tô vốn dễ nghe, mềm mại một chút không khỏi
mang theo một chút yếu đuối, lại thêm Tô Giản cố ý cộng thêm giọng nói
uất ức vô tội, nó tự nhiên trở thành một loại vũ khí, An Dĩ Trạch có bị đánh
bại hay không Tô Giản không biết, nhưng Tô Giản lại bị giọng nói của
chính mình giết rồi, Tô Giản nghĩ, nếu có một cô gái có giọng nói dễ nghe
như vậy nói với bản thân, anh đã sớm mềm nhũn, nhất định sẽ làm bất kỳ
điều gì mà cô gái đó nói!
Quả nhiên, An Dĩ Trạch cũng chỉ là một người đàn ông bình thường,
nghe thấy lời của Tô Giản, vẻ mặt trở nên ôn hòa hơn rồi.
“Gần đây em rất nhanh đói bụng nhỉ.”
Tô Giản: “…” Họ An, anh nói vòng vèo như vậy cũng chỉ muốn nói
tôi là heo, đừng cho rằng tôi nghe không hiểu!”
Tô Giản bực mình nói: “Tôi còn đang phải nuôi thân thể, đương nhiên
phải ăn nhiều!” Nhìn chằm chằm vào An Dĩ Trạch, Tô Giản nói tiếp. “Cơm
tối, tôi không muốn mua bên ngoài!”
“Vậy…”
“Cũng không ăn mì ăn liền!”