An Dĩ Trạch bất đắc dĩ nhìn anh.
Tô Giản nói: “Chu dù chúng ta không phải vợ chồng chân chính,
nhưng dù sao cũng coi như hai người ở chung nhà, hiện tại tôi tàn tật rồi, có
phải anh nên làm cho tôi những món ăn bổ dưỡng, để tôi có thể bồi bổ cho
tốt?”
An Dĩ Trạch im lặng một hồi: “… Tài nấu nướng của anh không tốt.”
Tô Giản nhiệt tình nói: “Không sao… tôi tin tưởng anh… anh xem,
anh có thể làm tổng giám đốc, sao có thể có chuyện không biết nấu cơm!”
Hừ hừ, họ An, tôi sẽ không cho anh cơ hội chạy trốn! Tên tình địch chết
tiệt mang bộ dạng khúm núm nấu cơn ình ăn, suy nghĩ một chút, đó là cảm
giác sung sướng cỡ nào!
Thấy An Dĩ Trạch không nói, Tô Giản vội vàng cầm điện thoại di
động lên: “Nếu không muốn đi siêu thị, trực tiếp gọi điện thoại cho siêu thị
là được rồi, cần gì, bọn họ có thể giao hàng tận nơi!”
An Dĩ Trạch vẫn trầm ngâm không nói.
Tô Giản nhanh chóng nhớ lại hình ảnh nữ chính mảnh mai yếu ớt
trong phim tình cảm, sau đó dằn lòng, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo An Dĩ
Trạch, chu miệng, ngưỡng mặt lên, nháy mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch:
"Ông xã..." Hai chữ rung động đến tâm can, cửu khúc thập bát loan.
An Dĩ Trạch "xì" cười một tiếng.
Tô Giản ngẩn ra, đây là phản ứng gì vậy? Ông đây bỏ công như vậy,
biểu diễn kinh điển như vậy, lúc này không phải nên nói ông đây muốn gì
sẽ làm cái đó sao, nhân tiện đưa cho ông đây mật mã tài khoản ngân hàng
sao!