An Dĩ Trạch hôn môi anh một chút: "Em nói đúng
Nhưng mà đến lúc thật sự tiến hành một bước cuối cùng, Tô Giản vẫn
có chút chần chờ, nuốt từng ngụm nước bọt, thở dốc nói: "Cửa, còn có rèm
cửa sổ... sẽ có người xông vào không?" Anh bảo đảm, anh thật sự mang
theo mục đích thuần khiết tới đón An Dĩ Trạch về nhà, tuyệt đối chưa từng
nghĩ kết quả chơi trong phòng làm việc này! Có điều... Tô Giản liếm liếm
môi, ở chỗ này gì đó, thật là có chút kích thích, sau này lại đến, nhất định
anh không thể nhìn thẳng cái ghế sofa trong phòng làm việc này nữa.
Hành động của An Dĩ Trạch dừng một chút, đột nhiên đứng dậy, bế Tô
Giản lên.
Tô Giản vội ôm cổ của anh, thấy An Dĩ Trạch ôm anh đi vào bên
trong, lập tức rõ ràng, nhưng vẫn không quên dặn dò: "Đóng chặt cửa!"
Giường trong phòng không lớn, Tô Giản nằm ở trên, thấp giọng nói
một câu: "Giường quá nhỏ, có cơ hội vẫn nên đổi một cái lớn hơn..."
An Dĩ Trạch mỉm cười hôn một cái: "Được."
Giữa trận nghỉ ngơi một chút, Tô Giản đột nhiên nhớ đến một chuyện,
trợn mắt nói: "Anh vừa mới vào đã trực tiếp bắn?"
An Dĩ Trạch đang cẩn thận đút nước cho anh, nghe vậy cốc nước rung
một chút.
Để cốc nước xuống, An Dĩ Trạch ôm Tô Giản vòng trong ngực, cọ xát
khuôn mặt đầy mồ hôi của anh, bỗng nhiên nói: "Giản Giản, chúng ta sinh
một đứa đi."
Anh vừa mới tiếp nhận An Dĩ Trạch, tiếp đã bị yêu cầu sinh con, cuộc
sống cũng có thể đừng tập kích nhanh như vậy không!