"Được rồi, hiện tại đổi lại em hỏi anh. Anh ăn thế nào?"
"Rất tốt."
"Vậy ngủ thế nào?"
"Rất tốt."
"..."
Nghe thấy tiếng cười nhẹ bên kia điện thoại, khóe miệng Tô Giản
cũng giường lên: "Cười cái gì?"
Giọng nói của An Dĩ Trạch trong không gian nhỏ bé được phóng đại
lên: "Vì vui vẻ."
Tô Giản không hỏi anh tại sao vui vẻ, vì anh nghĩ anh biết, vì vậy anh
cũng không tự chủ được nhếch miệng, trong miệng lại nói: "Nhưng em lại
không vui."
Giọng nói An Dĩ Trạch rất dịu dàng: "Tại sao?"
Tô Giản thở dài nói: "Có chút lạnh."
An Dĩ Trạch im lặng một chút, sau đó nói: "Ngày mai lại đi mua
chăn."
Tô Giản "Xì" một tiếng vui vẻ.
An Dĩ Trạch hỏi: "Cười cái gì?"
Tô Giản cười nói: "Em cho là anh sẽ nói, anh sẽ dùng anh như lửa
nóng tình yêu, ở xa vạn dặm sưới ấm trái tim ấm áp này của em."
An Dĩ Trạch: "..."