Tô Giản muốn an ủi mình không thể nào trùng hợp như vậy, nhưng
nghĩ đến lúc trước An Dĩ Trạch nói một tiếng nữa sẽ đến sau đó lại luôn tắt
máy, liền có chút luống cuống.
Buổi đêm trời mưa nhiệt độ hình như thấp hơn, Tô Giản ôm tay,
không nhịn được run run, ngay sau đó lại nhớ ra cái gì đó, lập tức móc di
động trong túi áo ra, nhưng ngón tay lại không nhịn được có chút run rẩy,
nhiều lần đều nhấn lộn số.
" Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy..."
Tô Giản chậm rãi hạ điện thoại di động bên tai xuống, suy nghĩ một
chút, đột nhiên nhanh chóng nhấn số điện thoại của Quý Minh Phi.
" Số điện thoại của Lynda? Được, tôi tìm một chút..."
Lấy số điện thoại của trưởng thư ký của An Dĩ Trạch từ Quý Minh
Phi, Tô Giản lập tức gọi.
" Phu nhân, khoảng năm giờ tổng giám đốc rời công ty..."
Khoảng năm giờ rời công ty, khoảng thời gian lái xe đến đoạn đường
xx là...
Ánh mắt Tô Giản đờ đẫn.
"Cô giáo Tô? Cô giáo Tô? Cô làm sao vậy? Hình như sắc mặt cô
không được tốt." Bác bảo vệ ân cần hỏi.
" Không có gì..." Tô Giản cứng đờ giật giật khóe miệng, lại phát hiện
làm sao cũng bất động.
Run run giữ chặt tay, Tô Giản cầm điện thoại di động lên, tìm số điện
thoại của đội cảnh sát giao thông, dừng một chút, mới bắt đầu gọi.