Vì vậy một ngày của Tô Giản cứ thế trôi qua: Bữa ăn sáng, chưa ăn;
buổi sáng, lên mạng chơi game; bữa trưa, lấy một túi sủi cảo trong tủ lạnh;
buổi chiều, ngủ.
Tỉnh dậy, đã hơn ba giờ chiều, Tô Giản trong phòng kìm nén đến sợ
hãi, vô cùng muốn đi ra ngoài một chút, lúc này anh mới nhớ đến vấn đề
quan trọng: An Dĩ Trạch ình tiền để mình mua đồ, lại quên ình chìa khóa
nhà!
Ở trong phòng em gái Tô tìm kiếm một lúc cũng không thấy, Tô Giản
không thể làm gì khác hơn là lên ban công ngồi một hồi, lúc này anh không
khác gì con chim nhỏ tội nghiệp nhìn ra thế giới. Hơn nữa, chúng cư hạng
sang đúng là chung cư hạng sang, phong cảnh xung quanh thật không tệ…
Ở nhà đóng cửa một ngày Tô Giản lại càng muốn đi ra ngoài.
Suy nghĩ một hồi, Tô Giản quyết định gọi điện thoại cho An Dĩ Trạch.
Bên kia An Dĩ Trạch đang họp, vừa nhìn tên hiển thị trên màn hình,
anh không khỏi nhíu mày một cái.
“Giản Giản?”
Vì cách gọi này thật sự rất thân mật, hơn nữa mặc dù giọng nói của
tổng giám đốc bọn họ vẫn như bình thường, nhưng âm thành cũng dịu dàng
hơn, vì vậy những nhân vật cấp cao trong phòng họp đều tỏ vẻ ‘tôi không
nghe thấy gì hết’ nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên cao.
Tô Giản cảm thấy hơi kỳ cục: “Khi nào thì anh về?” Ngừng một
chutslaij bổ sung. “Để tôi biết làm cơm tối.”
An Dĩ Trạch dừng lại. Thật ra thì tối nay anh có một buổi xã giao,mặc
dù không có gì quan trọng, nhưng anh cũng không tính về nhà ăn cơm tối,
nhưng không biết vì sao, nghe âm thanh nhẹ nhàng của cô gái nhỏ trong