toàn.
- Thôi được, có thể là cháu đúng. Nhưng chú nghĩ sẽ hợp lý hơn nếu…
hừm… nếu cháu tách cho anh ta một khoản từ số tài sản riêng của cháu chứ
đừng kéo hãng vào. Hội đồng quản trị rất phản đối việc kết nạp anh ta vào
hãng.
Stephany thở dài nặng trĩu:
- Ôi, Bill, lẽ nào chú vẫn không hiểu là một người sẽ cảm thấy nặng nề thế
nào khi phải sống ăn bám vào vợ? Tiền của cháu đủ buộc bất kỳ người nào
cũng phải từ bỏ ý định cưới cháu.
“Chỉ ngoại trừ hắn – Bill nghĩ – Stephany, cháu ngốc nghếch và tin người
quá!”.
- Trước đây, chính vì điều đó mà cháu gặp bao rắc rối – Stephany tiếp –
Cháu không định lặp lại những sai lầm cũ đâu. Cháu muốn ngay từ đầu,
chồng cháu phải được độc lập về mặt tài chính. Anh ấy phải có thu nhập và
tài sản riêng. Và cháu không muốn anh ấy cảm thấy đó là của bố thí.
Bill nhận thấy dấu hiệu dông tố trong ánh mắt và cách quay ngoắt đầu của
cô.
- Thôi, cháu bình tĩnh lại đi. Chẳng có vấn đề gì đâu. Từ giờ phút này, Greg
được kết nạp vào hãng chúng ta.
Stephany dịu lại:
- Cảm ơn chú Bill.
- Stephany, điều chủ yếu đối với chú là cháu được hạnh phúc. Nếu cháu cần
giúp đỡ, cháu hãy nói với chú.
- Cháu biết như vậy.
Bill cúi xuống hôn cô, đúng lúc đó, Stephany nói thêm làm Bill sững
người:
- Còn một điều nữa chú Bill ạ. Cháu đã nghĩ nhiều và coi điều sau đây
không hề ảnh hưởng gì: Cháu muốn Greg có chân trong Hội đồng quản trị
của “Harper Mining”. Chúng ta phải trả cho anh ấy quyền hạn và trách
nhiệm thực tế chứ không chỉ là một tập cổ phiếu và một mớ danh hiệu hão.
Cháu hi vọng là chú sẽ thu xếp xong chuyện này.