TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 130

sướng hơn. Phải đến khi họ cưới nhau được một năm thì tôi mới nhận ra
Ashton gần như không hề cười khi có Charlie ở bên cạnh.

“Chuyện kết thúc cũng được một thời gian rồi, Addy. Chị lẽ ra phải bỏ đi

từ sáu tháng trước, nhưng chị quá hèn nhát. Chị không muốn một mình, chắc
thế. Hoặc thừa nhận thất bại. Rồi chị sẽ tìm một chỗ riêng thôi, nhưng lúc
này thì chị sẽ ở đây một thời gian.” Chị gượng gạo nhìn tôi. “Được rồi. Chị
đã thú nhận sự thật. Giờ tới lượt em. Tại sao em nói dối khi sĩ quan
Budapest hỏi về vụ ở phòng y tế hôm Simon chết?”

Tôi thả tay chị ra. “Em không...”
“Addy. Thôi nào. Ông ta vừa nhắc tới chuyện đó là em lấy tay mân mê tóc

em ngay. Cứ lúc nào lo lắng là em lại làm thế.” Giọng chị đều đều bình thản
chứ không buộc tội. “Chị không tin em lấy mấy cây bút Epi đó, vậy em đang
giấu gì thế?”

Mắt tôi ầng ậc nước. Đột nhiên, tôi thấy vô cùng mệt mỏi với những sự

thật nửa vời mà mình đã chồng chất trong suốt mấy ngày qua, mấy tuần qua.
Mấy tháng. Mấy năm qua. “Ngớ ngẩn lắm, Ash à.”

“Kể chị nghe đi.”
“Em không đi vì em. Em đi để lấy Tylenol cho Jake, vì Jake bị đau đầu.

Và em không muốn nói điều đó ra trước mặt chị bởi em biết chị sẽ ném cho
em cái nhìn đó.”

“Cái nhìn gì?”
“Chị biết mà. Cái nhìn Addy-em-đúng-là-thảm-chùi-chân.”
“Chị có nghĩ thế đâu,” Ashton khẽ khàng. Một giọt nước mắt to tướng lăn

xuống má tôi, và chị với tay qua gạt nó đi.

“Chị nên thế. Em đúng là vậy mà.”
“Không còn nữa,” Ashton nói, và chỉ cần thế thôi. Tôi bắt đầu nức nở,

rúm người như bào thai trên góc đi văng với cánh tay Ashton choàng qua
người. Tôi không biết mình đang khóc vì điều gì: Jake, Simon, bạn tôi, mẹ
tôi, chị tôi, bản thân tôi. Có lẽ là tất cả những điều trên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.