TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 128

CHƯƠNG MƯỜI BỐN

Addy

Thứ Bảy ngày 6 tháng Mười, 9:30 sáng

Tôi ở nhà với Ashton và hai chị em tôi đang tìm việc gì để làm. Nhưng

chúng tôi cứ kẹt mãi ở chỗ tôi chẳng hứng thú với thứ gì sất.

“Thôi mà, Addy.” Tôi nằm xoài trên ghế, còn Ashton trên đi văng thò

chân sang huých tôi. “Cuối tuần em thường làm gì? Và đừng nói chị là đi
chơi với Jake đó,” chị mau mắn thêm vào.

“Thì đúng là vậy mà,” tôi rên rỉ. Thảm hại thật, nhưng tôi biết làm sao. Cả

tuần nay bụng dạ tôi cứ nôn nao, như thể cây cầu vững chắc tôi vẫn đang
bước bên trên đột ngột biến mất.

“Chẳng lẽ em không tài nào nghĩ ra được một việc có thể làm một mình,

không dính gì đến Jake mà em thích à?”

Tôi cục cựa trên ghế và cân nhắc câu hỏi ấy. Trước khi có Jake tôi làm gì?

Hai đứa bắt đầu quen nhau khi tôi mười bốn tuổi, vẫn còn khá trẻ con. Bạn
thân nhất của tôi khi ấy là Rowan Flaherty, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ
cho tới lúc cậu chuyển sang Texas cuối năm đó. Chúng tôi dần xa cách vào
năm lớp chín khi cậu chẳng có hứng thú gì với bọn con trai, nhưng mùa hè
trước khi lên trung học chúng tôi vẫn đạp xe khắp thị trấn cùng nhau. “Em
thích đạp xe,” tôi ngập ngừng đáp, dù đã bao nhiêu năm rồi chưa hề ngồi lên
chiếc nào.

Ashton vỗ tay như thể tôi là đứa con nít mà chị đang tìm cách dụ tham gia

vào một hoạt động mới. “Vậy làm thế đi! Đạp xe đi đâu đó.”

Ôi không. Tôi không muốn đi đâu. Tôi chẳng còn tí hơi sức nào. “Xe em

đem cho từ mấy năm trước rồi. Nó nằm ngoài hiên và gỉ sét nhiều lắm. Với
lại chị cũng có xe đạp đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.