TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 126

“Sao lại thế?” tôi hỏi. “Cậu chẳng bảo họ có thể ngủ không biết trời trăng

gì sao.” Không phải đùa. “Nào, chỉ một tiếng để xem hết phim thôi mà. Cậu
có thể làm quen với con thằn lằn của tôi.” Phải mất mấy giây lặng thinh tôi
mới nhận ra câu đó có thể hiểu theo nghĩa nào khác. “Không phải ý đó đâu.
Tôi thật sự có nuôi một con thằn lằn. Một con rồng Úc tên Stan.”

Bronwyn cười dữ đến nỗi suýt sặc. “Ôi Chúa ơi. Thế không giống cậu

chút nào, vậy mà... một giây trước tôi thật sự còn nghĩ cậu có ý khác cơ.”

Tôi cũng bật cười. “Ái chà. Cô em thích kiểu ve vãn đó chứ gì. Thừa nhận

đi.”

“Ít ra cũng không phải trăn Nam Mỹ,” Bronwyn buột miệng. Tôi cười dữ

hơn, nhưng vẫn cảm thấy hơi kích thích. Một sự kết hợp lạ lùng.

“Qua đi,” tôi nói. Không phải đùa.
Tôi lắng nghe tiếng thở của cậu thêm một lát, rồi cậu nói, “Không được.”
“OK.” Tôi không thất vọng. Tôi thực sự không nghĩ cậu sẽ sang, “Nhung

cậu cần chọn một phim khác đi.”

Chúng tôi nhất trí với phần cuối cùng của loạt phim Bourne và tôi mắt

nhắm mắt mở xem phim, tai nghe tiếng báo tin nhắn từ Amber mỗi lúc một
nhiều ở phía sau. Cô nàng có khi đã bắt đầu nghĩ hai đứa tôi là gì của nhau
trong khi đâu phải vậy. Tôi với tay lấy điện thoại định tắt máy thì nghe
Bronwyn nói. “Nate. Điện thoại của cậu kìa.”

“Sao?”
“Có người cứ nhắn tin liên tục.”
“Thì?”
“Thì lúc này muộn lắm rồi.”
“Và?” tôi hỏi, hơi khó chịu. Tôi không nghĩ Bronwyn là kiểu người sở

hữu đâu, đặc biệt là khi hai chúng tôi chẳng làm gì ngoài nói chuyện qua
điện thoại và cậu ta vừa từ chối lời đề nghị nửa đùa nửa thật của tôi.

“Không phải là... khách hàng đấy chứ?”
Tôi thở hắt ra và tắt điện thoại. “Không. Tôi nói rồi, tôi không làm việc đó

nữa. Tôi không ngu mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.