TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 142

lần đầu tiên tôi để ý thấy mắt cậu không có màu xanh lam như tôi vẫn tưởng,
mà màu xám nhạt trong vắt.

“Tôi dẫn đường cho,” tôi bảo cậu. “Đó là đài phun nước. Đừng có bước

vào.”

Bronwyn muốn vào cửa hàng Apple, ở đó cậu nheo mắt tìm iPod Nano

cho em. “Maeve bắt đầu tập chạy rồi. Nó cứ mượn máy của tôi rồi quên sạc.

“Cậu biết đó là vấn đề ngoài bọn con gái nhà giàu thì không ai quan tâm

chứ?”

Cậu cười toe toét, không lấy đó làm xúc phạm. “Tôi cần một list nhạc để

khiến nó có động lực. Cậu có ý kiến gì không?”

“Tôi không nghĩ chúng ta thích cùng kiểu nhạc đâu.”
“Maeve với tôi có nhiều gu nhạc khác nhau. Cậu sẽ ngạc nhiên đấy. Để

tôi xem thư viện nhạc của cậu nào.” Tôi nhún vai và mở khóa điện thoại, và
cậu lướt qua iTunes, vầng trán mỗi lúc một nhíu lại. “Cái gì thế này? Sao tôi
không nhận ra bài nào cả?” Rồi cậu liếc sang tôi. “Cậu có ‘Variations on the
Canon’ à?”

Tôi lấy lại điện thoại từ tay cậu và bỏ vào túi. Tôi quên mất là mình đã tải

bài đó. “Tôi thích phiên bản của cậu hơn,” tôi nói, và môi cậu cong lên
thành nụ cười.

Chúng tôi tới khu ăn uống, trò chuyện về những thứ ngu ngốc như thể cả

hai chỉ là một cặp đôi thiếu niên bình thường. Bronwyn khăng khăng đòi
mua cho tôi một cái pretzel thật, dù tôi phải giúp cậu bởi cậu chẳng thể thấy
nổi bàn tay trước mặt. Chúng tôi ngồi bên đài phun nước chờ Maeve, và
Bronwyn chồm lên bàn nhìn thẳng vào tôi. “Có một chuyện tôi muốn bàn
với cậu mấy hôm nay.” Tôi nhướng mày, hứng thú, cho tới khi cậu nói, “Tôi
thấy lo vì cậu không có luật sư.”

Tôi nuốt một miếng pretzel lớn và tránh ánh mắt cậu. “Vì sao?”
“Vì toàn bộ chuyện này đang bắt đầu tanh bành ra rồi. Luật sư của tôi

nghĩ tin tức báo đài sẽ lan truyền nhanh chóng. Cô ấy bắt tôi phải chuyển hết
mọi tài khoản mạng xã hội sang chế độ riêng tư hôm qua. Mà cậu cũng nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.