TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 199

“Con phải đi đây,” tôi nói sẵng, thả nửa cái sandwich ăn dở xuống đĩa.

Tôi đứng lên, va đầu gối vào cạnh bàn mạnh đến nỗi phải nhăn mặt, và bước
ra mà không ngoái đầu lại. Tôi biết mẹ sẽ không đuổi theo. Như thế không
phải kiểu của mẹ.

Khi ra đến ngoài tôi hơi bối rối vì không thấy xe mình đâu. Nó nằm lọt

thỏm giữa hai chiếc Range Rover ban nãy chưa xuất hiện. Tôi tiến lại xe, rồi
đột nhiên một tay mặc đồ quá bảnh để đi ăn ở Glenn xuất hiện với nụ cười
chói lóa trước mặt tôi. Tôi nhận ra gã ngay nhưng vẫn nhìn xuyên qua gã
như thể không biết gì.

“Nate Macauley? Mikhail Powers. Tìm cậu thật khó đấy, cậu biết không?

Rất vui được làm quen với cậu. Chúng tôi đang làm tiếp chương trình về vụ
điều tra cái chết của Simon Kelleher và rất muốn có được bình luận của cậu.
Tôi có thể mời cậu cốc cà phê và chúng ta nói chuyện vài phút được
không?”

Tôi leo lên xe và gài mũ bảo hiểm như thể chẳng nghe một lời nào. Chuẩn

bị lùi xe ra thì một cặp trông như nhà sản xuất chắn đường tôi. “Vậy còn bảo
người của ông đi chỗ khác thì sao?”

Nụ cười của gã vẫn toe toét như trước. “Tôi không phải kẻ thù của cậu,

Nate. Ý kiến của đám đông trong một vụ như thế này quan trọng lắm. Cậu
thấy sao nếu chúng ta khiến họ đứng về phía mình?”

Mẹ tôi xuất hiện ở bãi đỗ xe, miệng há hốc khi thấy ai đứng cạnh tôi. Tôi

chầm chậm lùi xe lại cho đến khi những kẻ ngáng đường tránh ra nhường
lối. Nếu mẹ muốn giúp tôi thì đi mà nói chuyện với gã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.