TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 229

Đến khi hết chương trình, cảnh sát Bayview đã trở thành phản diện thật

sự, theo sát phía sau là Simon. Addy, Nate và tôi là những người qua đường
vô tội bất hạnh bị kẹt giữa làn đạn, còn Cooper là một vị thánh. Tình thế đã
đảo chiều ngoạn mục.

Tôi không chắc có thể coi nó là phóng sự không, nhưng Mikhail Powers

điều tra chắc chắn đã gây ảnh hưởng suốt mấy ngày sau. Ai đó đã bắt đầu
một chiến dịch trên Change.org đòi hủy bỏ cuộc điều tra và đã thu về hơn
hai mươi ngàn chữ ký. MLB và những trường đại học khu vực bị chỉ trích
việc liệu họ có kỳ thị những cầu thủ gay hay không. Giọng điệu của truyền
thông khi đưa tin cũng đổi, nhiều câu hỏi về việc cảnh sát xử lý vụ án hơn là
về chúng tôi. Và ngày thứ Hai đi học, mọi người còn nói chuyện lại với tôi
nữa. Ngay cả Evan Neiman, thời gian qua cư xử như chúng tôi chưa từng
gặp nhau, khép nép tiến lại tôi sau hồi chuông cuối giờ và hỏi tôi có đến
buổi luyện tập của Đội tuyển Toán không.

Có thể cuộc đời tôi sẽ không bao giờ hoàn toàn bình thường được như

trước, nhưng đến cuối tuần tôi bắt đầu hy vọng nó sẽ bớt dính đến những
chuyện về tội phạm hơn.

Tối thứ Sáu tôi đang nói chuyện với Nate qua điện thoại như thường lệ,

đọc cho cậu cái bài Tumblr mới nhất. Ngay cả nó cũng có vẻ như muốn bỏ
cuộc:

Bị buộc tội giết người đang trở thành một thứ gánh nặng kinh khủng. Ý tôi là, dĩ nhiên, chuyện

ti vi đưa tin cũng hay ho đấy. Và nó khiến tôi thấy vui khi biết lớp hỏa mù mình dựng lên vẫn

hoạt động tốt - người ta vẫn chưa biết ai giết Simon.

Nate cắt lời tôi sau đoạn đầu tiên. “Xin lỗi, nhưng chúng ta có nhiều thứ

quan trọng hơn cần bàn. Trả lời thật lòng nhé: Nếu mình không còn là nghi
phạm giết người, cậu còn thấy mình hấp dẫn không?”

“Cậu vẫn còn bị quản chế vì buôn thuốc mà,” tôi chỉ ra. “Thế cũng hot

lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.