TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 232

CHƯƠNG HAI MƯƠI LĂM

Bronwyn

Thứ Bảy ngày 3 tháng Mười một, 10:17 sáng

Lần này tôi thật sự làm rơi cái iPod.
Cái máy tuột khỏi tay tôi rơi êm ru xuống thảm lót sàn trong khi tôi nhìn

một trong hai viên cảnh sát kèm Nate mở cửa sau xe và đẩy cậu, không nhẹ
tay chút nào, vào ghế. Màn hình chuyển sang một phóng viên đang đứng
ngoài trời, vén lọn tóc đen bị gió thổi ngang mặt ra. “Cảnh sát Bayview từ
chối bình luận, ngoài việc nói rằng có bằng chứng mới cung cấp căn cứ hợp
lý để buộc tội Nate Macauley, người duy nhất trong Bộ tứ Bayview có tiền
án, trong vụ sát hại Simon Kelleher. Chúng tôi sẽ tiếp tục cung cấp diễn biến
mới nhất về vụ việc. Tôi là Liz Rosen, tường thuật cho kênh Tin tức 7.”

Maeve đứng cạnh tôi, tay cầm điều khiển. Tôi kéo tay áo nó. “Em tua lại

từ đầu được không?”

Nó làm theo, và tôi quan sát mặt của Nate trong đoạn phim quay lại. vẻ

mặt cậu vô cảm, gần như chán nản, như thể cậu đã bị thuyết phục dự một
buổi tiệc mà mình không hề hứng thú.

Tôi biết vẻ mặt đó. Là vẻ mặt cậu trưng ra khi tôi nhắc đến Trước Lúc

Chứng Minh ở thương xá. Cậu đang thu mình lại và chuyển sang chế độ
phòng thủ. Không còn dấu vết nào của chàng trai tôi biết qua điện thoại, hay
những chuyến đi trên mô tô, hay ở phòng giải trí của nhà tôi. Hay người tôi
nhớ hồi tiểu học, cái cà vạt St. Pius lệch và áo sơ mi bỏ ngoài quần, dẫn
người mẹ đang nức nở của cậu đi dọc hành lang với vẻ hung hăng thách
thức bất cứ ai trong số chúng tôi dám mở miệng cười.

Tôi vẫn tin đó mới là con người thật của Nate. Bất kể điều gì cảnh sát

nghĩ hay tìm ra cũng không thể thay đổi điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.