TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 233

Bố mẹ tôi không có nhà. Tôi lấy điện thoại và gọi luật sư, Robin, nhưng

không ai bắt máy. Tôi để lại một lời nhắn dài, lộn xộn bị hộp thư thoại của
cô cắt ngang, và tôi cúp máy với cảm giác bất lực. Robin là hy vọng duy
nhất để tôi có thông tin, nhưng cổ sẽ không coi chuyện này là khẩn cấp. Đó
là vấn đề của luật sư tương lai của Nate, không phải cổ.

Ý nghĩ đó khiến tôi càng hoảng. Một luật sư công bị quá tải công việc

chưa từng gặp Nate lần nào thì sẽ làm được gì? Mắt tôi đảo khắp phòng và
bắt gặp ánh nhìn lo lắng của Maeve.

“Chị có nghĩ có thể nào anh ấy...”
“Không,” tôi gắt. “Thôi nào Maeve, em đã thấy vụ điều tra này bê bối thế

nào mà. Họ còn nghĩ chị là hung thủ một thời gian đấy. Họ sai rồi. Chị chắc
chắn là họ sai.”

“Nhưng mà, em tự hỏi họ tìm thấy gì,” Maeve nói. “Họ ắt phải cẩn trọng

lắm sau bao nhiêu cuộc tấn công của truyền thông tuần này.”

Tôi không đáp. Lần đầu tiên tôi không biết phải làm gì. Óc tôi trống rỗng

ngoại trừ một cảm giác lo lắng trào dâng. Kênh 7 đã thôi giả vờ là mình biết
tin gì mới nữa, và họ chiếu lại các đoạn clip ngắn về cuộc điều tra cho đến
hiện tại. Có đoạn clip từ Mikhail Powers điều tra. Addy với mái tóc ngắn,
chĩa ngón tay thối vào mặt người quay phim. Một phát ngôn viên của cảnh
sát. Eli Kleinfelter.

Phải rồi.
Tôi lấy điện thoại và tìm tên Eli. Anh ta cho tôi số di động lần vừa rồi tôi

nói chuyện và bảo tôi có thể gọi bất cứ lúc nào. Tôi mong anh ta thật sự có ý
đó.

Anh ta trả lời ngay sau hồi chuông đầu. “Eli Kleinfelter.”
“Eli ạ? Là Bronwyn Rojas. Từ...”
“Dĩ nhiên rồi. Chào Bronwyn. Anh thấy vậy là em đã xem tin tức rồi. Em

có ý kiến gì không?”

“Họ sai rồi.” Tôi nhìn chằm chằm vào ti vi trong lúc Maeve trố mắt nhìn

tôi. Nỗi khiếp sợ lan khắp người tôi như một thứ dây leo mọc nhanh, siết lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.