TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 240

lúc kiếm cây bút Epi cho Simon. Cậu ta là người tôi biết ít nhất, và vốn đã là
tội phạm rồi, nên... cũng không phải không thể.

Nhưng khi nguyên cái nhà ăn Bayview chuẩn bị xé xác tôi như một bầy

linh dương, thì Nate là người duy nhất lên tiếng. Tôi chưa từng cảm ơn cậu
ta, nhưng tôi đã nghĩ trường học sẽ tồi tệ đến mức nào nếu cậu ta lờ tôi đi và
để mặc cho mọi việc diễn ra.

Điện thoại tôi đầy tin nhắn, nhưng tôi chỉ quan tâm loạt tin từ Kris. Ngoài

lần ghé qua ngắn ngủi để cảnh báo Kris chuyện cảnh sát và xin lỗi về cơn
bão truyền thông sắp tới, tôi gần như không gặp cậu mấy tuần qua. Ngay cả
khi người ta biết hết về chúng tôi, thì chúng tôi vẫn không có lấy một cơ hội
để sống bình thường.

Tôi vẫn không rõ bình thường là như thế nào. Ước gì tôi biết được.
Vđ mới coi tv
Vậy là tốt phải ko??
Đc thì gọi e
Tôi nhắn tin cho cậu trong khi loáng thoáng nghe ba với Luis nói. Sau khi

thả Luis xuống, sự im lặng lại trùm lên hai ba con tôi, đặc như sương mù.
Tôi là người đầu tiên lên tiếng. “Vậy con thể hiện thế nào ba?”

“Được. Thấy được đấy.” Trả lời ngắn gọn hết mức có thể, như thường lệ

dạo gần đây.

Tôi thử lại. “Con có nói chuyện với bên chiêu mộ ở Cal State.”
Ba khịt mũi. “Cal State. Còn chả vô tốp mười.”
“Dạ,” tôi đồng tình.
Chúng tôi bắt gặp xe tin tức khi đang trên con đường nhà chúng tôi. “Mẹ

nó,” ba lèm bèm. “Lại nữa rồi. Tao mong là đáng.”

“Cái gì đáng ba?”
Ba vòng xe qua một chiếc xe tin tức, gài số dừng và giật chìa khỏi ổ.

“Lựa chọn của mày.”

Lửa giận bừng lên trong tôi - từ điều ba nói và cái cách ba phun ra điều đó

mà không thèm nhìn tôi. “Đây không phải lựa chọn,” tôi nói, nhưng tiếng ồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.