TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 270

Tôi không làm theo bất kỳ điều gì kể trên. Thay vào đó tôi bước tới và ôm

cậu ta, lắc lư cơ thể gầy gò của cậu ta như thể một đứa trẻ cần được vỗ về.
Cậu ta cũng giống một đứa trẻ, toàn xương nhẹ bẫng với tay chân yếu ớt.
Cậu ta cứng lại, rồi gục vào người tôi òa khóc.

“Chúa ơi,” cậu ta nói với giọng khản đặc. “Thật kinh khủng. Mọi chuyện

thật kinh khủng.”

“Nào.” Tôi dẫn cậu ta đến sofa phòng khách, hai chúng tôi ngồi xuống và

cậu ta khóc thêm tí nữa. Đầu cậu gục vào vai tôi trong một tư thế kỳ quặc
trong lúc tôi vuốt tóc cậu. Tóc cậu cứng đơ vì keo xịt, chân tóc màu nâu
lông chuột chuyển dần sang màu xanh đen của thuốc nhuộm.

“Simon tự làm chuyện đó, phải không?” tôi thận trọng hỏi.
Cậu ta ngồi dậy và bưng lấy mặt, ngất ngư tới lui.
“Sao cậu biết?” cậu ta nức nở.
Chúa ơi. Đúng là thế thật. Phải đến lúc này tôi mới thật sự tin.
Tôi không nên nói với cậu ta mọi chuyện. Tôi lẽ ra không được nói bất cứ

điều gì, nhưng tôi vẫn nói. Tôi không nghĩ ra được cách nào khác để nói
chuyện với cậu ta. Khi tôi nói xong cậu ta đứng dậy và lên lầu mà không nói
một lời. Tôi chờ vài phút, một tay co lại đặt trong lòng còn tay kia vân vê cái
khuyên tai. Cậu ta đang gọi ai sao? Hay lấy súng để bắn vỡ đầu tôi? Hay cắt
cổ tay để cùng chết với Simon?

Vừa khi tôi định đi tìm cậu ta, Janae chạy xuống cầu thang mang theo một

thếp giấy rồi chìa ra cho tôi. “Tuyên ngôn của Simon,” cậu ta nói, môi nhếch
lên đầy cay đắng. “Cái này lẽ ra sẽ được gửi cho cảnh sát một năm sau, sau
khi toàn bộ cuộc đời của các cậu đã tan nát hết. Để mọi người biết chính cậu
ấy là người làm việc này.”

Xấp giấy run rẩy trong tay tôi khi tôi đọc:

Điều đầu tiên các người cần biết: Tôi ghét cuộc đời mình và mọi thứ

trong đó.

Nên tôi quyết định vứt nó đi. Nhưng không phải vứt đi một cách lặng lẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.