TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 52

xem cuối tuần mặc gì. Ashton bước vào phòng khách và ngồi xuống cái ghế
bành đối diện tôi. “Anh có nói chuyện với toàn bộ những đứa bị phạt hôm
đó không?” chị hỏi.

Sĩ quan Budapest hắng giọng. “Cuộc điều tra vẫn đang được tiếp tục,

nhưng tôi ở đây vì có một câu hỏi riêng cho Addy. Em có đến phòng y tế
vào hôm Simon chết, đúng vậy không?”

Tôi do dự và liếc nhanh một cái sang Ashton, rồi nhìn lại sĩ quan

Budapest. “Không.”

“Có,” sĩ quan Budapest nói. “Tên em có trong sổ trực của y tá.”
Tôi nhìn lò sưởi, nhưng cảm thấy được ánh mắt Ashton xoáy thẳng vào

mình. Tôi quấn một lọn tóc quanh ngón tay và giật giật nó đầy lo lắng. “Em
không nhớ chuyện đó.”

“Em không nhớ có tới phòng y tế hôm thứ Hai sao?”
“À thì, em tới đó thường xuyên mà,” tôi mau mắn. “Vì nhức đầu này kia.

Có lẽ hôm ấy cũng vậy.” Tôi nhăn trán như thể đang suy nghĩ lung lắm, rồi
cuối cùng mới ngẩng lên nhìn đáp lại sĩ quan Budapest. “À, phải rồi. Hôm
đó em tới kỳ và bị chuột rút kinh lắm, nên đúng là có đấy. Em tới xin
Tylenol.”

Sĩ quan Budapest thật dễ xấu hổ. Mặt anh ta đỏ lựng trong khi tôi mỉm

cười lịch sự và buông lọn tóc ra. “Vậy em lấy được cái mình cần ở đó chứ?
Chỉ Tylenol thôi à?”

“Anh muốn biết làm gì?” Ashton hỏi. Chị chỉnh lại cái gối tựa sau lưng để

cho mặt trang trí hình sao biển được ghép từ các vỏ sò thật không đâm vào
lưng chị.

“À, một trong những chi tiết chúng tôi đang xem xét là nguyên nhân vì

sao không thấy cây bút Epi nào trong phòng y tế trong lúc Simon bị phát dị
ứng. Y tá cam đoan sáng hôm đó cô ấy vẫn còn khá nhiều cây. Nhưng đến
chiều thì mất sạch.”

Ashton cứng người lại và nói, “Anh không thể nghĩ Addy lấy chúng

được!” Mẹ quay sang tôi với vẻ hơi bất ngờ, nhưng không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.