TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 77

CHƯƠNG TÁM

Bronwyn

Chủ nhật ngày 30 tháng Chín, 3:07 chiều

Tôi mừng không sao tả xiết khi bố mẹ đều có mặt ở nhà thờ lúc điều tra

viên Mendoza kéo tôi sang bên và yêu cầu tôi đến đồn cảnh sát. Tôi tưởng
họ sẽ chỉ hỏi tôi thêm vài câu tiếp nối sĩ quan Budapest. Tôi đâu có ngờ
chuyện xảy ra tiếp theo đó và hẳn sẽ chẳng biết phải làm gì. Bố mẹ tôi xen
vào và không cho tôi trả lời câu hỏi nào. Họ moi được một đống thông tin từ
chỗ ông điều tra viên mà không cho lại bất cứ điều gì. Quả là bậc thầy.

Nhưng. Giờ bố mẹ đã biết việc tôi làm.
À. Thực ra thì chưa. Họ chỉ biết tin đồn. Lúc này, trên đường lái xe về nhà

từ đồn cảnh sát, họ vẫn thao thao lên án cái sự bất công của vụ việc vừa qua.
À thì, có mẹ tôi nói. Bố chỉ tập trung vào con đường trước mặt, nhưng ngay
cả cách bố bật đèn xi nhan cũng hung hăng bất thường.

“Ý tôi là,” mẹ nói, với một giọng gấp gáp cho thấy rằng mẹ chỉ mới đang

khởi động, “chuyện xảy ra với Simon kinh khủng thật. Dĩ nhiên bố mẹ thằng
bé muốn câu trả lời. Nhưng đi lấy một cái tin đồn đăng trên mạng của học
sinh cấp ba rồi biến nó thành lời buộc tội như thế thì lố bịch thật sự. Tôi
không hiểu làm sao người ta lại nghĩ Bronwyn có thể giết một thằng bé vì
cái bài viết dối trá của nó được.”

“Không phải dối trá đâu ạ,” tôi nói, nhưng khẽ đến mức mẹ không thể

nghe thấy.

“Bên cảnh sát không có gì hết.” Giọng bố như thể đang đánh giá một

công ty mà mình định mua lại rồi nhận ra nó không đủ tiềm năng. “Toàn
những chứng cứ gián tiếp mơ hồ. Hiển nhiên là không có chứng cứ pháp lý
nào bằng không bọn họ đâu có thử cách này. Một phương pháp thảm hại.”
Chiếc xe chạy trước dừng bất ngờ vì đèn vàng, và bố khẽ chửi thề một câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.