TRONG GIA ĐÌNH - Trang 169

Anh ta nói những lời cuối bằng một giọng khô khốc và chế nhạo,

nhưng ông Vunphran đã không đồng tình với sự chế nhạo ấy nên nói:

- Nếu anh đảm nhận việc giám thị ấy thì cậu đã chẳng phải điều cô bé

này từ xưởng suốt đến đây!

Perin thấy anh ta khựng lại, có vẻ tức tối, khi nghe lời nhận xét này

với một giọng nghiêm khắc. Casimia đã tự kiềm chế, để trả lời gần như
nhẹ nhàng:

- Nếu cháu biết trước có ngày cháu phải bỏ việc hành chính để

chuyển qua kỹ nghệ thì cháu đã học tiếng Anh và không học tiếng Đức.

- Để học thì không bao giờ muộn cả!

Ông Vunphran đáp lại để chấm dứt cuộc tranh luận mà ở mỗi bên,

những lời lẽ thốt ra quá nhanh! Perin cố thu mình lại cho thật nhỏ bé,
trong khi cậu cháu họ đối đáp nhau. Em không dám cựa quậy nhưng
Casimia không thèm đưa mắt về phía em và ngay sau đó, anh ta đi ra,
đưa tay dìu ông cậu. Bây giờ, Perin mới được tự do để theo dòng suy
nghĩ của mình. Ông Vunphran thật là nghiêm khắc với cháu ông. Nhưng
mà người cháu ấy cũng lạnh lùng, khô khốc và dễ ghét quá! Họ có
thương yêu nhau không? Tại sao anh thanh niên lại không dịu dàng, thân
ái với ông già đang buồn phiền về bệnh tật hành hạ? Tại sao ông già lại
nghiêm khắc đến thế, đối với một trong những người đang thay thế con
trai ông, bên cạnh ông? Trong lúc đầu óc Perin loay hoay với những câu
hỏi ấy thì ông Vunphran trở vào xưởng. Lần này, ông quản đốc dắt ông.
Ông ta để ông chủ ngồi trên một cái thùng đựng hàng hóa rồi báo ông
hay công việc của tốp thợ lắp máy đến đâu. Lát sau, Perin nghe ông quản
đốc gọi hai lần:

- Ôrêli! Ôrêli!

Nhưng em không nhúc nhích. Em đã quên cái tên Ôrêli mà em tự đặt.

Lần thứ ba ông hét:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.