TRONG GIA ĐÌNH - Trang 185

không còn nữa, sự im lặng đã đập mạnh vào em, những ngày đầu khi em
dọn về hòn đảo. Lúc ấy ở thung lũng, người ta chỉ nghe trên nước, ở
những cây cỏ cao, cũng như dưới chòm lá cây, những cánh chim lướt nhẹ
qua, thầm lặng trở về nơi trú trong đêm. Bây giờ thì thung lũng bị xáo
động ở xa bởi đủ các tiếng động, tiếng đập của cái phảng, tiếng rít của
các trục bánh xe, tiếng roi quất, tiếng nói thì thầm. Đó là những gì em đã
nhận xét khi trở về từ Xanh Pipô. Trong cánh đồng, người ta đã bắt đầu
cắt cỏ những chỗ dọi nắng, ở đó cỏ đúng độ cắt. Chẳng mấy chốc những
người thợ cắt cỏ sẽ đến các cánh đồng ở hốc đất của em. Ở đấy bị rợp
bóng, nên cỏ mọc chậm hơn.

Thế thì không còn nghi ngờ gì nữa, em sẽ phải rời khỏi tổ ấm của em.

Em không còn được ở đây nữa! Mùa cắt cỏ hay mùa săn bắn cũng đưa
lại kết quả giống nhau thôi! Chỉ còn vài ngày nữa ư? Tuy em đã quen với
những tấm nệm ấm, những cánh cửa sổ, cánh cửa khép kín, em vẫn nằm
ngủ trên giường dương xỉ của em như chưa bao giờ em xa nó. Mãi đến
khi mặt trời mọc, em mới tỉnh giấc.

Đến song cổng, em đã đứng trước con đường vào xưởng. Đáng lẽ, em

đi theo các bạn để vào xưởng suốt, Perin lại đi về phía các phòng làm
việc và tự hỏi em cần làm gì hay đợi? Em quyết định chờ đợi. Người ta
sẽ tìm thấy em, bởi vì em đứng trước cửa. Em phải chờ gần một tiếng.
Cuối cùng, em thấy Taluen đến. Nghiêm khắc, ông ta hỏi em làm gì ở
đây.

- Ông Vunphran bảo cháu: sáng nay đến gặp ông ở buồng giấy!

- Sân không phải là buồng giấy!

- Cháu đợi người ta gọi cháu.

- Đi lên đi!

Em theo ông ta. Đến hàng hiên ông ta ngồi trên một chiếc ghế hai

chân xoạc ra hai bên như cưỡi ngựa. Ông lấy tay ra hiệu cho Perin đến
trước mặt ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.