TRONG GIA ĐÌNH - Trang 91

chạm cốc hay chạm tách đập bàn với những giọng y hệt như đang cãi
nhau.

- Sao lắm người uống rượu thế? Perin nói.

- Chưa thấm vào đâu so với ngày Chủ nhật kỳ phát lương nửa tháng.

Chị sẽ thấy biết bao người đến trưa thì xỉu?

Mấy ngôi nhà Perin đi qua mang nét đặc biệt. Hầu hết, được xây

dựng rất thô sơ hoặc bằng đất hay bằng gỗ trét đất sét, chúng tồn tại đã
lâu, trông ra quá cũ kỹ. Mắt ta chú ý đến những cánh cửa lớn và cửa sổ
quét sơn, như là tấm biển tô điểm ngôi nhà. Mà quả vậy, đó là thứ biển
quảng cáo những ngôi nhà có buồng cho thuê. Nhờ cái nước sơn ấy, dầu
ngôi nhà không được sửa chữa, cũng có vẽ sạch sẽ. Tuy nhiên, khi nhìn
vào phía trong, người ta sẽ biết rõ sự thật.

- Chúng ta đã đến nơi! Rôdali vừa nói, vừa lấy bàn tay không mang

xách, chỉ một nếp nhà gạch nhỏ, đang chắn con đường đi. Một bờ rào
xén thẳng tắp ngăn cách ngôi nhà với con đường. Ở cuối sân, phía sau là
cửa hàng bán lẻ và hiệu tạp hóa. Ở góc là một phòng trọ.

Trong bờ rào, có một hàng chấn song gỗ mở ra trên một cái sân nhỏ

trồng táo… Ở giữa sân, một con đường rải sỏi dẫn đến ngôi nhà. Hai cô
bé vừa bước được mấy bước trên con đường này thì một phụ nữ còn trẻ
xuất hiện trên ngưỡng cửa, tru tréo goi Rôdali:

- Nhanh lên chứ! Đi Píchkynhi là một việc ghê gớm quá nên mày

đủng đà đủng đỉnh thế hở?

Rôdali nói nhỏ:

- Dì Dênôbi đấy. Lúc nào dì cũng khó tính như vậy đó.

- Mày thì thầm cái gì thế?

- Cháu nói: nếu người ta không khiêng cái giỏ giúp cháu thì bây giờ

cháu cũng chưa về tới nhà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.