Thấy người thiếu nữ này, làm cho hắn nhớ lại mình trước kia.
Ngay sau đó ném một cái Con Mắt Quan Sát cho cô gái trẻ ấy.
Tử Yên Lưu Vân, Mục Sư level 1.
Thấy tên, trong lòng Thạch Phong nhất thời kinh ngạc, người thiếu nữ
này lại là một trong mười đại Thần Mục – Tử Yên Lưu Vân, nếu có thể lôi
kéo tới, tương lai của đoàn đội đã có sự bảo đảm tương đối.
“Ha ha ha, đây chính là trò chơi thực tế ảo, vậy mà muốn kiếm tiền qua
tiền lời đồ uống lạnh, thật coi mình là em gái bán trà sữa sao? Chỉ có đứa
ngốc mới có thể đi mua, nhìn dáng dấp của em không tệ, không bằng buổi
tối tới nhà của anh, cho em một ngân tệ cũng không có vấn đề.” Một ông
chú dung tục hơn ba mươi tuổi đi tới trước người Tử Yên Lưu Vân, chảy
nước dãi buông lời trêu ghẹo.
“Vị tiên sinh này, tôi chỉ bán đồ uống lạnh, mời tự trọng chút.” Tử Yên
Lưu Vân lui về sau vài bước, vô cùng kiên quyết nói.
“Anh đây là cất nhắc cô, cô còn cố chấp, bất quá là một người chơi sinh
hoạt rẻ mạt, nếu như cô ngày hôm nay không đáp ứng, về sau cũng đừng
muốn ở chỗ này làm ăn.” Ông chú thô bỉ giận dữ, chặn lối đi của Tử Yên
Lưu Vân, nhìn chằm chằm cổ trắng như tuyết của cô, liếm môi một cái, uy
hiếp nói.
“Ông làm sao có thể như vậy, ông quả thực vô liêm sỉ!” Ánh mắt của Tử
Yên Lưu Vân mang theo căm phẫn, nhưng lại đánh không lại, nếu cô ở nơi
này hao tổn nữa, ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không có.
“Ha hả, anh vô liêm sỉ thì thế nào, em cắn anh à?” Ông chú hèn mọn bỉ
ổi thấy bộ dáng lo lắng của Tử Yên Lưu Vân, trong lòng càng thích thú.