Nhìn Tử Yên Lưu Vân chịu đựng không khóc, nước mắt ở trong hốc mắt
đảo quanh, càng làm cho người thương yêu.
“Xin ông chú này nhường một chút, tôi muốn một nghìn ly nước trái cây
lạnh.” Thạch Phong ném một cái Con Mắt Quan Sát cho ông chú hèn mọn
bỉ ổi ấy, cho thấy tên là Tây Môn Phiêu Huyết, đẳng cấp level 3, ở giai
đoạn hiện tại cấp bậc đó cũng xem là không tệ.
Tây Môn Phiêu Huyết quay đầu nhìn về phía Thạch Phong mảnh khảnh,
trừng mắt nói: “Thằng nhãi, người này tao bao, nếu như mày không muốn
gặp chuyện không may, liền cút sang một bên, há mồm nói một nghìn ly,
tao còn muốn một vạn ly đây, cho mình là kẻ giàu, tiện tay là có thể lấy ra
mười cái ngân tệ sao? Vớ vẩn đâu đâu, bố mày cho trở lại level không bây
giờ.”
Nếu không phải là đang bên trong tiểu trấn không thể động thủ, tên này
đã sớm giết Thạch Phong chết.
“Ha ha ha, ban ngày liền có trò hay để nhìn, nỗ lực lên, đừng khách khí,
có thể đánh cũng đừng chửi!”
“Người giàu nha, há mồm liền ra mười cái ngân tệ, đáng tiếc hắn chọc
vào con gấu mập như Võ Lâm Minh, lần này có trò hay để nhìn.”
“Chó má kẻ giàu, giả bộ làm đàn ông mạnh mẽ, nếu hắn thực sự lấy ra
mười ngân tệ, tôi trực tiếp đi đường bằng đầu.”
Không ít người nhiều chuyện dừng bước, bắt đầu vây xem, đối với cử
động của Thạch Phong, nghị luận ầm ĩ.
Thạch Phong căn bản không thèm để ý Tây Môn Phiêu Huyết, bắt lại vai
của Tây Môn Phiêu Huyết, hơi dùng lực một chút.