TRONG TẦM NGẮM - Trang 197

Simon dừng lại ở đó. Đó là cuộc chiến mà anh biết không thể thắng

nổi. “Anh muốn đứng vững lại trước khi chúng mình nói với bọn trẻ. Làm
ơn nhé!”

Chúng tôi đồng ý nói với Justin và Katie rằng Simon thu xếp để làm

việc ở nhà toàn thời gian, vì thế anh sẽ không phải đi khỏi nhà mỗi ngày, về
muộn sau năm giờ, uống những li cà phê mà anh không muốn, ở những
quán cà phê mà từ lâu anh đã không còn khả năng chi trả. Khi anh nói với
tôi rằng anh đang sống bằng thẻ tín dụng, tôi cảm thấy phát ốm.

“Thế sao anh vẫn cố mua quà cho em? Đưa em đi ăn tối? Em sẽ không

bao giờ để anh làm như vậy nếu biết rằng anh không có điều kiện.”

“Nếu anh dừng lại, em sẽ băn khoăn không biết chuyện gì đã xảy ra,

em sẽ lại đoán già đoán non. Ít nghĩ đến anh hơn.”

“Nếu chúng mình còn đi ăn với nhau, em có thể trả tiền mà.”
“Em nghĩ điều đó sẽ khiến anh cảm thấy thế nào? Kiểu đàn ông gì mà

lại để phụ nữ trả tiền ăn tối?”

“Ôi, đừng có nực cười như thế chứ! Bây giờ có phải những năm năm

mươi nữa đâu,” tôi cười to, rồi nhận ra rằng anh đã nghiêm túc về điều đó
đến thế nào. “Rồi sẽ ổn thôi, em hứa đấy.”

Tôi chỉ hy vọng là mình đúng thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.