TRONG TẦM NGẮM - Trang 208

20

K

hi cảnh sát đi khỏi, Melissa lặng lẽ mang cho tôi một ấm trà nữa. Cô

nhặt lấy tờ mười bảng thanh tra Rampello để lại trên bàn. “Cậu ổn chứ?”

“Ừ. Không.” Tôi lấy ngón tay chải đầu, kéo lỏng tóc khỏi sợi dây chun

mà bất chợt tôi cảm thấy quá chặt. “Họ nghĩ rằng tớ đang gặp nguy hiểm.”
Đây lẽ ra không phải là tin mới với tôi. Tôi đã cảm thấy sự nguy hiểm kể từ
khi tôi tải về các chi tiết hành trình của tôi ngày hôm qua. Tôi đã cảm thấy
khi Luke Friedland túm lấy tay tôi để giữ tôi khỏi ngã; thậm chí tôi đã cảm
thấy nó ngay từ khi nhìn thấy ảnh mình trên tờ tạp chí - một bức ảnh mà tôi
đã để cho cả gia đình thuyết phục rằng đó không phải là mình. Nhưng khi
tôi hỏi thanh tra Rampello có phải mình đang gặp nguy, tôi đã mong chờ
một câu trả lời khác. Tôi muốn được làm yên lòng. Tôi muốn được nói rằng
tôi đã phản ứng quá mức, đã hoang tưởng. Tôi đã mong muốn những lời
hứa hẹn giả dối và nửa vời. Vài ngày trước tôi còn lo ngại cảnh sát không
đón nhận tôi một cách nghiêm túc, còn bây giờ thì tôi lại lo ngại vì họ đã
nghiêm túc đến vậy.

Melissa ngồi xuống chiếc ghế trước đó thanh tra Rampello vừa ngồi,

phớt lờ đống li tách bẩn ở bàn bên cạnh và dòng người xếp hàng chưa lúc
nào giảm xuống ở bàn quầy. “Họ sẽ làm gì về việc này?”

“Họ sẽ cho tớ một chiếc chuông báo động. Nó sẽ được kết nối thẳng

tới phòng chỉ huy của họ, trong trường hợp tớ bị tấn công.”

“Thứ vô dụng đó thì làm gì được!” Cô ấy nhìn thấy sự hoảng sợ của

tôi và nhăn mặt, nghiêng người về phía trước để ôm lấy tôi. “Xin lỗi cậu
nhé. Nhưng ngày trước, khi nơi này bị đột nhập thì phải mười lăm phút sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.