TRONG TẦM NGẮM - Trang 246

ai bị tổn thương chứ? “Trang web này bán các chi tiết về lịch trình của

những người phụ nữ đến nơi làm việc, tuyến tàu điện ngầm mà họ đi, toa
tàu họ ngồi và những điều tương tự. Cảnh sát đã kết nối vụ này với hai vụ
giết người và một loạt các tội ác nhằm vào nữ giới.” Tôi không nói với họ
về Luke Friedman; tôi không muốn Simon lo lắng hơn nữa.

“Sao em không nói với anh?” “Chúa ơi, Zoe!”
“Mẹ, mẹ có sao không?”
“Cảnh sát đã biết ai đứng sau trang web đó chưa?” Tôi úp hai tay vào

mặt, tránh né những câu hỏi. “Mẹ ổn. Không, họ chưa biết gì.” Tôi nhìn
Simon, “Em không nói với anh vì em nghĩ anh đã quá đủ chuyện rồi.” Tôi
không nhắc đến chuyện việc cắt giảm nhân sự trước mặt mọi người, nhưng
anh gật đầu để tôi biết rằng anh đã hiểu.

“Em nên nói với anh mới phải,” anh khẽ nói. “Thế cảnh sát đang làm

gì?” Melissa lại hỏi.

“Bề ngoài, trang web này hầu như không thể lần theo dấu được. Cái gì

đó về proxy và vài thứ khác nữa...”

“Proxy server,” Neil nói. “Có lý đấy. Hắn đăng nhập qua máy chủ của

người khác để tránh bị phát hiện. Tôi sẽ ngạc nhiên nếu cảnh sát có chút
niềm vui nào đó trong việc này. Xin lỗi nhé, tất nhiên đó không phải là câu
trả lời mà cô mong muốn rồi.”

Không mong muốn, nhưng đó là câu trả lời mà tôi đang bắt đầu phải

làm quen dần. Tôi nhìn qua cửa sổ khi chúng tôi đi qua cầu Waterloo và để
mặc những người khác trò chuyện về trang web như thể tôi không có mặt
tại đó. Họ hỏi những câu hỏi mà tôi đã hỏi cảnh sát, đi vòng quanh đúng
những đường tròn mà tôi đã đi qua. Nỗi sợ hãi của tôi đang bị phơi bày, soi
mói, phân tích chỉ để tiêu khiển, như một tình tiết trong bộ phim truyền
hình EastEnders.

“Cậu nghĩ bằng cách nào mà lúc đầu bọn chúng có chi tiết hành trình

của mọi người nhỉ?”

“Đi theo họ, tớ đoán thế.”
“Chúng không thể đi theo mỗi người được, đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.