TRONG TẦM NGẮM - Trang 263

Thằng bé rời phòng và tôi nghe tiếng bước chân nặng nề của nó trên

cầu thang. Simon vẫn như mất hồn.

“Nhưng em đã không đi với hắn chứ, phải không?”
“Không!” Tôi cầm tay anh. “Hắn rõ là một gã gàn dở.”
“Nhưng nếu hắn lại cố thử một lần nữa?”
“Hắn sẽ không làm vậy. Cảnh sát sẽ không để hắn làm thế.” Tôi nói

một cách chắc chắn hơn là tôi tin tưởng. Bởi vì bằng cách nào mà họ có thể
bắt hắn ngừng lại được? Nhưng ngay cả nếu như họ ngăn cản được Luke
Friedland, à Harris, tôi tự nhắc mình, thì bao nhiêu kẻ khác đã tải lộ trình
của tôi? Bao nhiêu gã đàn ông khác có thể chờ tôi trên sân ga tàu điện
ngầm?

“Ngày mai anh sẽ đưa em đi làm.”
“Chín rưỡi anh phải có mặt ở Olympia đấy.” Simon có một buổi

phỏng vấn với một tờ tạp chí thương mại. Tất nhiên, anh quá thừa năng lực
cho vị trí mà ngay cả một người ngoại đạo như tôi cũng nhận thấy là chỉ ở
mức khởi điểm trong nghề báo. Nhưng dù sao đó cũng là một việc làm.

“Anh có thể hủy mà.”
“Anh không thể hủy. Em sẽ ổn thôi. Em sẽ gọi cho anh ở Whitechapel

trước khi lên tàu và gọi lại khi em xuống. Xin anh đấy, đừng hủy cuộc
phỏng vấn!”

Anh có vẻ vẫn không bị thuyết phục, và mặc dù tôi ghét mình vì làm

điều này, nhưng tôi vẫn nhấn lưỡi dao sâu hơn một chút. “Anh cần công
việc này. Chúng ta cần tiền.”

Sáng hôm sau, chúng tôi cùng đi đến nhà ga. Tôi ném vào hộp đàn của

Megan một đồng xu rồi luồn tay vào trong tay Simon. Anh cứ khăng khăng
đòi đưa tôi lên tàu trước khi bắt chuyến tàu của mình tới Clapham, và tôi
thấy anh nhìn quanh chúng tôi trên sân ga.

“Anh tìm gì thế?”
“Bọn chúng,” anh nói một cách khắc nghiệt. “Những gã đàn ông.”

Quanh chúng tôi có nhiều người đàn ông mặc áo vest thẫm màu, giống như
những quân domino được sắp xếp một cách lộn xộn. Không ai trong số họ
nhìn tôi, và tôi tự hỏi có phải vì Simon đang ở đây không. Chắc chắn rồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.