cho một viên đường vào cốc của mình và nhấp một ngụm, cà phê nóng làm
bỏng cả lưỡi.
“Mẹ!” Katie van lơn. Tôi đi qua chiếc bàn để xem cái gì khiến nó lo
lắng. Đó là một bản đồ Tàu điện ngầm London - tấm bản đồ tôi đã nhìn
thấy khi tôi nhận đống sổ sách của Melissa. Katie đã mở nó ra, và bây giờ
nó trải rộng toàn bộ mặt bàn. Những màu sắc quen thuộc và những tuyến
đường của hệ thống tàu điện ngầm đã được chú giải với một mạng lưới các
mũi tên, đường nối và những ghi chú nguệch ngoạc.
Tôi nhìn nó chằm chằm. Katie đang khóc, nhưng tôi không làm gì để
an ủi nó. Tôi tìm kiếm lộ trình mà tôi đã thuộc lòng: hành trình của Tania
Beckett tới nơi làm việc.
Tuyến phía Nam tới Highgate, rồi đi xe bus số 43 đến Cranley
Gardens.
Tuyến đường được tô nổi bật với bút nhấn dòng màu vàng, ở cuối là
một ghi chú viết tay.
Không còn hoạt động.
Bạn có thể nghe thấy nhiều thứ trong những quán cà phê. Tôi hình
dung ra làm việc ở một quán cà phê đông đúc cũng giống như một người
pha chế rượu, hay một thợ cắt tóc.
Chúng tôi nhìn thấy những thăng trầm của cuộc sống thường nhật trên
mặt khách hàng, nghe những đoạn hội thoại không đầu không đuôi của bạn
bè. Chúng tôi kiếm tiền từ quà tặng của các bạn - một bữa trưa được trả với
tờ hai mươi bảng mới tinh, một đồng xu một bảng được vứt cẩu thả trên
mặt bàn - và chúng tôi chịu đựng hậu quả của một tháng tệ hại, khi bạn
đếm từng đồng xu lẻ cho một tách cà phê nhỏ hơn bình thường và vờ như
không thấy hộp đựng tiền tip để trên mặt bàn quầy.
Một quán cà phê cung cấp dịch vụ rửa tiền hoàn hảo khi bạn cần
chuyển một khoản tiền lớn quay vòng. Ai mà quan tâm xem những bước
chân giống cái gì? Những vị khách vô hình vẫn có thể trả các hóa đơn. Tiền
bẩn đến đây, tiền sạch lại từ nơi này mà ra.
Thời gian trôi qua, những vị khách quen trở nên hớ miệng. Chúng tôi
biết những bí mật, tham vọng, thậm chí cả chi tiết ngân hàng của họ.