chiếc áo phản quang, tôi đều căng mắt nhìn người mặc nó, hy vọng khủng
khiếp rằng họ sẽ bước vào căn phòng kho mà Katie ở trong đó.
Bóng tối của lo ngại lướt qua trong mắt Melissa. Cô ta ngả người về
phía màn hình. Con dao vẫn trong tay phải của cô ta. Cả hai tay tôi giờ đã
tự do, và tôi chầm chậm di chuyển một bàn tay; đầu tiên là tới cạnh ghế, rồi
nhích dần tới hai chân. Mắt tôi căng ra nhìn Melissa. Khi cô ta động đậy,
tôi ngồi thẳng dậy, đưa tay ra phía sau, nhưng đã quá muộn. Cô ta đã liếc
thấy hành động của tôi qua khóe mắt.
Những giọt mồ hôi chảy xuống quá lông mày và làm mắt tôi xót.
Tôi không biết cái gì đã khiến Melissa liếc về phía quầy bếp, nhưng
tôi biết ngay rằng cô ta đã nhận ra tôi làm gì. Mắt cô ta đảo nhanh về giá gỗ
cắm dao và nhận ra một chiếc đã biến mất.
“Cô đã không chơi đúng luật,” cô ta nói. “Cô cũng thế.”
Tôi cúi xuống và nắm chặt cán dao, cảm thấy đau nhói khi lưỡi dao
cứa vào cổ chân trong lúc tôi rút chân ra khỏi đôi bốt.
Đây rồi, tôi nghĩ. Đây là cơ hội duy nhất tôi có.