TRONG TẦM NGẮM - Trang 70

“Cũng tàm tạm, cảm ơn cháu,” tôi nói với con bé. “Gặp cháu sáng mai

nhé!”

“Cháu sẽ ở đây mà,” cô bé nói, và tôi cảm thấy sự an ủi một cách dễ

hiểu.

Cuối đường Anerley, tôi bước quá cánh cổng nhà mình đang mở và đi

qua hàng rào sơn màu của nhà Melissa. Cánh cửa mở ra như lời hồi đáp từ
tin nhắn mà tôi đã gửi khi rời khỏi đường tàu điện ngầm: Có rảnh để làm
một chén trà không?

“Tớ đang đun nước đây rồi,” cô ấy nói ngay khi nhìn thấy tôi.
Thoạt nhìn, nhà của Melissa và Neil giống hệt nhà tôi: phòng khách

nhỏ với cửa phòng giặt ở một bên và chân cầu thang đối diện với cửa.
Nhưng sự giống nhau chỉ dừng lại ở đó. Đằng sau nhà Melissa, cánh cửa
tiếp theo sẽ không giống căn bếp tồi tàn của tôi - một khoảng không mênh
mông, mở rộng ra chỗ rẽ bên sườn và khu vườn. Hai cửa sổ lớn trên mái
nhà cho phép ánh sáng tràn vào, những cánh cửa gập đôi chạy hết chiều
ngang ngôi nhà.

Tôi đi theo cô vào bếp, nơi Neil đang ngồi bên quầy bar ăn sáng, một

chiếc máy tính xách tay trước mặt. Bàn của Melissa kê dưới cửa sổ, và mặc
dù Neil còn có một phòng làm việc trên gác, nhưng nếu không phải đi làm
thì anh thường ngồi đây với cô ấy.

“Chào anh, Neil.”
“Chào cô, Zoe. Mọi việc thế nào?”
“Không đến nỗi tệ,” tôi hơi lưỡng lự, không biết có nên chia sẻ về

những gì đang diễn ra với những bức ảnh trên tờ tạp chí hay không, tôi
cũng không dám chắc mình có đánh giá đúng tình hình không nữa. Có thể
nói ra sẽ đỡ hơn chăng. “Buồn cười lắm, tớ nhìn thấy một bức ảnh trên tờ
tạp chí London giống hệt mình.” Tôi cười nhỏ, nhưng Melissa ngừng pha
trà và nhìn tôi sắc lẹm. Chúng tôi đã ở bên nhau nhiều đến mức tôi khó mà
giấu nổi cô ấy điều gì.

“Cậu có ổn không thế?”
“Tớ ổn. Tất cả chỉ là một bức ảnh thôi mà. Một quảng cáo cho trang

web hẹn hò, hay cái gì đó. Nhưng có ảnh của tớ. Ít nhất là tớ nghĩ thế.” Bây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.