TRONG TẦM NGẮM - Trang 79

“Chuyện này xảy đến với em sau khi ảnh của cô ấy xuất hiện trên

quảng cáo. Giống như bức ảnh của em,” tôi đính chính. “Bức ảnh giống
em.”

“Chỉ là sự trùng hợp thôi! Liệu chúng ta biết được bao nhiêu người đã

bị móc túi trên tàu điện ngầm? Chính anh cũng từng bị. Nó xảy ra hàng
ngày, Zoe ạ.”

“Em cũng cho rằng thế,” tôi biết Simon đang nghĩ gì.
Anh cần bằng chứng. Là một nhà báo, anh luôn xử lý bằng thực tế chứ

không phải bằng sự phỏng đoán hay hoang tưởng. “Anh có nghĩ rằng tờ
báo sẽ điều tra vấn đề này?”

“Tờ báo nào?” Anh nhìn mặt tôi. “Tờ báo của anh á? Tờ Telegraph?

Ồ, Zoe, anh không nghĩ vậy đâu.” “Sao lại không?”

“Nó không thật sự là một câu chuyện tiềm năng, Zoe ạ. Ý anh là, anh

biết em lo lắng về nó, và đó là một việc lạ lùng đã xảy ra, nhưng nó không
có giá trị tin tức, nếu em hiểu ý anh. Thành thật mà nói, trộm cắp nhân diện
là chuyện cũ rích rồi.”

“Anh có thể viết bài mà, đúng không? Xem ai đứng sau vụ này?”
“Không.” Sự cộc lốc của anh đặt dấu chấm hết cho cuộc hội thoại, và

tôi ước gì mình đã không gợi ra chuyện này. Tôi đã thổi phồng tất cả làm
mọi chuyện to tát hơn thực tế, và khiến chính mình trở nên mất trí. Tôi ăn
một miếng bánh mì tỏi và rót tiếp rượu vang vào chiếc li tôi uống cạn mà
không hề nhận ra. Tôi tự hỏi mình nên làm gì để giảm bớt sự lo lắng. Sự
quan tâm. Yoga. Tôi trở nên dễ bị kích thích thần kinh, và điều cuối cùng
tôi muốn là sự ảnh hưởng tới những gì giữa Simon và tôi.

“Katie có nói gì với em về buổi thử vai không?” Simon nói, và tôi

mừng cả vì sự thay đổi chủ đề lẫn vì sự mềm dịu trong giọng nói của anh -
điều đó nói lên rằng anh không còn băn khoăn về chứng hoang tưởng của
tôi nữa.

“Nó phớt lờ tin nhắn của em. Sáng nay, em đã nói vài câu ngốc nghếch

quá.”

Simon nhướn mày, nhưng tôi không nói thêm chi tiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.