TRONG TẦM NGẮM - Trang 92

9

Đ

ồn cảnh sát phố Cannon chỉ cách nơi tôi làm việc vài phút. Tôi đã đi qua

đó hàng ngàn lần hoặc hơn thế, mà không bao giờ nhận ra nó. Chưa bao giờ
cần phải thế. Cơn đau đầu vẫn chưa dứt, bất luận những viên thuốc giảm
đau mà tôi vừa uống sáng nay, đấy là chưa kể cơn đau khắp cả tứ chi chẳng
liên quan gì tới cảm giác ngất ngây sau uống rượu. Tôi đã bị nhiễm một thứ
gì đó. Ngay lập tức, tôi cảm thấy tệ hơn, chứ không phải khá lên, cứ như
việc tôi nhận thức ra điều đó chính là sự cho phép lũ virus an cư trong cơ
thể mình vậy.

Lòng bàn tay tôi dinh dính quanh tay nắm cửa, và tôi cảm nhận sự sợ

hãi vô lý mà những người tuân thủ luật pháp vẫn cảm nhận khi một chiếc
xe cảnh sát đi qua. Trong nhiều năm, Justin không làm điều gì sai trái,
nhưng tôi vẫn nhớ như in cuộc gọi đầu tiên của cảnh sát mà lòng đau nhói.

Tôi không rõ Justin bắt đầu ăn trộm từ lúc nào, nhưng tôi biết khi nó

bị tóm thì đó không phải là lần đầu nữa. Lần đầu, bạn lấy trộm vài thứ nho
nhỏ: một gói kẹo, một chiếc đĩa CD. Bạn không lấy trộm hai mươi lăm hộp
lưỡi dao cạo râu khi bạn còn quá nhỏ để sử dụng. Bạn cũng sẽ không mặc
một chiếc áo khoác mà lớp lót được cắt một cách cẩn thận ở phía trên để
những đồ vật có thể được thả vào một cách gọn gàng. Justin không nói một
lời nào về những kẻ khác. Thú nhận việc trộm cắp, nhưng không nói nó
làm việc cho ai, nó sẽ làm gì với những lưỡi dao cạo râu đó. Nó đã tránh ra
một cách thận trọng, nhún vai như thể đó chỉ là những chuyện tào lao ở
trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.