TRÔNG VỀ QUÊ MẸ - Trang 7

cho nó đi tôi giúp cho. Vả lại, dân xứ mình hiếm gì. Để bà xem. Rồi học
hành thành tài, có nghề có ngỗng hết. Lúc đó bà theo nó mấy hồi.
Bà nghe để mà nghe chứ thật lòng không muốn. Phiên thì chả hay biết gì.
Hai mẹ con cứ vậy sống sung sướng bên nhau dù có khổ đôi chút. Nhiều
bữa, Phiên theo mấy đứa bạn chạy vội ra bên sông để nhìn những chiếc xe
hàng đầy ắp người rểu rểu bên kia sông, lòng ao ước vu vơ. Tiếng máy xe
vọng lại nghe rõ mồn một. Có lần, Phiên và các bạn bơi mãi tận giữa sông
để nhìn cho kỹ những hành khách quần áo sặc sỡ ngồi ở vệ sông chờ anh lơ
thay cái lốp xe, hoặc chữa máy móc ở thùng máy. Phiên nhìn họ và tự hỏi
tại sao ngày nào cũng có người đi , ngày nào cũng có người về. Lạ thật ! Lạ
thì lạ, nhưng Phiên vẫn giấu mẹ vì bà đã cấm tuyệt Phiên héo lánh gần
nước, chả là ông thầy bói đã dặn mẹ Phiên như vậy.
Lòng mơ ước lớn mãi, nhưng chắc chắn không thoát lũy tre làng, vì thế khi
nghe mẹ đề cập đến chuyện đi , Phiên chưng hửng và sợ sệt quá chừng.
Cơn sợ đến chầm chậm và dai dẳng suốt tuần nay. Cái buồn bã khó chịu cứ
canh cánh bên lòng. Phiên sợ và lo hơn cả cái phút Phiên nằm im hơi trong
một đống rơm, là nguyên nhân của chuyến đi quyết định bắt buộc của
Phiên bây giờ. Rơm xót, cứa vào thịt ngứa ngáy, nhưng Phiên vẫn không
dám gãi mạnh, rướn người chịu đựng.
Tiếng chân bước nện quanh đống rơm làm Phiên đôi lúc như tắt thở. Song,
khi những âm thanh rùng rợn đã xa, Phiên vui sướng thích thú chạy nhanh
về nhà thầm thì với mẹ. Mẹ Phiên thì trái lại, nỗi mừng con thoát chết
không át hẳn được cơn lo sợ cuống cuồng. Bà chạy vội đi một thoáng và
lúc trở về bà ra lệnh cho Phiên thu xếp đồ đạc sửa soạn chờ ngày gởi Phiên
lên tỉnh học. Phiên khóc và bỏ cơm mấy ngày liền. Bà Tư lo lắng và cũng
buồn không kém. Dỗ được Phiên ăn cơm rồi thì bà cũng héo hon. Bà bỏ
chợ, chỉ quanh quẩn ở nhà với Phiên. Đến hôm nay bà không dằn được
nữa. Ngày mai, mẹ con bà đã xa nhau. Bà khóc trước mặt con, khóc ngon
lành sao vẫn không vơi được chút buồn nào.
Nồi bánh ú đã sôi sùng sục. Nước trào khỏi chiếc nồi gang lớn kêu xèo xèo
trong lửa. Những chiếc bánh đặc biệt nhân nhiều, mà béo, ít nếp nầy đã
được tự tay bà gói với lá chuối vườn nhà và nếp ruộng quê hương. Bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.