TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 133

Tiêu Quý chớp chớp mắt, nhịn cho nước mắt đừng chảy xuống, trên

khuôn mặt hơi lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, cô nhẹ nhàng xuống giường,
tắt đèn, rồi mở cửa đi ra khỏi căn phòng vốn chuẩn bị cho cô.

Tiêu Quý đóng cửa phòng, xoay người lại, cô thấy Mễ Tu đứng tại

hành lang, anh đang dựa vào vách tường với vẻ hài lòng. Cô hơi sửng sốt,
lại không biết vì sao đỏ mặt, cách âm của cánh cửa này có hiệu quả không
nhỉ?

Tuy rằng thường ngày Tiêu Quý luôn làm trò trước mặt Mễ Tu gọi

Mai Phương là mẹ em, hoặc là mẹ chồng tương lai, nhưng dù sao ít nhiều
cũng là nói đùa, bọn họ chưa từng tưởng thật, hơn nữa từ trước đến nay cô
chưa bao giờ mặt đối mặt gọi một tiếng mẹ hoặc là mẹ chồng, nhưng lúc
nãy cô lại kiềm lòng không được mà gọi một tiếng mẹ, tuy rằng cách một
cánh cửa, nhưng hiện tại thình lình trông thấy Mễ Tu, cô thật ngượng
ngùng, giống như loại cảm giác lén lút làm chuyện xấu bị bắt gặp.

Lo lắng băn khoăn đứng tại chỗ, Tiêu Quý liếc nhìn Mễ Tu một cái,

bất ngờ chạm vào ánh mắt của anh mà không hề phòng bị, cô vội cúi đầu,
đếm sàn nhà trên mặt đất.

Mễ Tu nhếch môi khẽ cười, màu mắt đầy ấm áp, anh đi qua nắm tay

Tiêu Quý, đến gần bên tai cô nhỏ giọng nói: “Đi, qua phòng anh.”

Tiêu Quý theo phản xạ hỏi: “Đến phòng anh làm gì?”

“Lẽ nào em muốn ngủ ở phòng khách?” Mễ Tu nói.

“Ờ.” Tiêu Quý nhẹ giọng đáp, được Mễ Tu dắt vào phòng đối diện.

Vào phòng, Tiêu Quý lắc lắc tay Mễ Tu, nũng nịu nói: “Chúng ta ngủ

cùng một phòng không tốt lắm đâu, không phải chú đã bảo chúng ta có
chừng mực sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.