TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 143

Tiêu Quý nhận lấy, theo bản năng nhìn nhãn mác, âm thầm hít một

hơi, rồi lập tức đưa cho Mễ Tu, nói: “Em không thích màu đỏ thẫm, em
thấy cái màu đen bên kia cũng được.” Đùa cái gì chứ, một chiếc áo khoác
ngoài hơn năm nghìn đồng, ăn thịt người sao? Cô không cần đâu, mặc trên
người sẽ có cảm giác tội lỗi!

Mễ Tu không nhận lấy cái áo, chỉ liếc nhìn chiếc áo khoác ngoài màu

đen ở bên kia, màu mắt thâm trầm, anh quay đầu dịu dàng nói: “Được, vậy
thử chiếc kia đi.” Nhận lấy cái áo trong tay Tiêu Quý, đầu ngón tay của anh
hơi dùng sức, tấm nhãn mác bị rớt ra.

Tiêu Quý tận mắt nhìn tấm mác nhỏ bé kia rơi xuống đất, giống như

trông thấy tờ giấy chủ tịch Mao vô tình rời khỏi cô. Cô ngẩng đầu nhìn về
phía Mễ Tu, đáng thương nói: “A Tu, anh nói xem, nếu em thành tâm thành
ý xin lỗi các cô ấy, em có thể không mua cái áo này không?” Hơn năm
nghìn đó, là tiền sinh hoạt của mấy tháng lận, cô phải đến 55 Tuan làm
thêm bao lâu mới có thể kiếm được năm nghìn chứ!

“Hưm…” Mễ Tu cúi đầu tự hỏi, ngay sau đó anh ngước mắt nhìn cô,

có chút bất đắc dĩ nói: “Chắc là vô dụng thôi, nhãn mác rớt rồi các cô ấy
cũng không thể bán ra.”

Tiêu Quý chán nản, đúng rồi, cho dù trả lại quần áo cũng phải còn

nguyên nhãn mác, tuy rằng bọn họ không cố ý tháo nó, nhưng dù sao cũng
là rớt trong tay bọn họ, mặc dù giải thích cũng phí công thôi, quên đi, cô xa
xỉ một lần vậy, cùng lắm thì khai giảng sẽ tìm thêm một công việc.

“Quên đi, chúng ta hãy mua nó đi.” Tiêu Quý nhìn Mễ Tu, êm ái nói:

“Vốn là do chúng ta làm rớt.” Nếu mặc cả với cửa hàng, nói không chừng
sẽ ầm ĩ, lại làm liên lụy đến cô bán hàng.

“Ừ, vậy mua đi.” Mễ Tu xoa mái tóc Tiêu Quý đã hơi rối bời, nói:

“Em đi thử đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.