TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 144

“Nếu không mặc vừa thì làm sao đây?” Hơn năm nghìn đó…

“Không đâu, chắc chắn sẽ vừa mà.” Mễ Tu khẽ cười, anh đã xem kỹ

số đo mới ra tay, nhất định là vừa người.

“Chỉ mong thế.” Tiêu Quý ôm chặt cái áo, xoay người đi vào phòng

thử, trong lòng không ngừng cầu nguyện, không mặc vừa thì sẽ hy sinh vì
chính nghĩa!

Tiêu Quý vừa tiến vào, Mễ Tu liền đến quầy thu ngân, lấy thẻ ra thanh

toán, thuận tiện còn bảo cô bán hàng tìm số đo tương đồng của chiếc áo
khoác màu đen kia rồi gói lại. Anh và Tiêu Quý ở bên nhau nhiều năm như
vậy, anh cũng chưa từng mua cho cô bộ quần áo nào, nhất là anh không nên
cứ cầm tiền của bố mẹ đi ra ngoài tiêu xài, Tiêu Quý tiếp nhận sự giúp đỡ
của anh về mặt học tập đã rất miễn cưỡng, nếu anh lại giúp đỡ tiền sinh
hoạt của cô, anh sợ lòng tự trọng của cô sẽ không chịu nổi, cũng may mẹ
anh thường dùng các loại danh nghĩa kỳ lạ mà mua quần áo cho cô, bình
thường Tiêu Quý cũng không thiếu quần áo mặc. Hiện tại, anh có thể kiếm
tiền, có khả năng nuôi sống Tiêu Quý, anh sẽ tìm mọi cách đối tốt với cô,
đem những thứ quý trọng hoặc là sao nhãng của trước kia, mà đền bù tất cả
cho cô.

“Mễ Tu?” Một tiếng đàn ông không quá xác định vang lên cách đó

không xa.

Mễ Tu xoay người, trông thấy một anh chàng ăn mặc có chút chín

chắn đang nghi hoặc nhìn anh, lúc thấy anh xoay người, anh ta hơi sửng
sốt, rồi nhanh chân bước tới.

“Tôi còn tưởng rằng đã nhìn lầm rồi! Không ngờ thật là cậu!” Anh

chàng ra vẻ thân thiện vỗ vai Mễ Tu, cười ha ha nói.

“Ừ, không ngờ gặp cậu ở đây.” Mễ Tu lịch sự trả lời. Anh chàng này

là bạn học thời trung học của anh, nhưng trước kia cũng không quen thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.