TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 178

Tiêu Quý ngẩng đầu nhìn về phía Mễ Tu vẫn đang ung dung, thấy anh

đang nhướng mày nhìn cô, trong đồng tử đen láy giống như tràn đầy ý tứ
“Bạn cùng phòng của em lại làm ra chuyện quái lạ gì thế, nói đi anh chịu
đựng được”.

Tiêu Quý âm thầm thở dài, xem ra ý tưởng muốn giữ gìn hình tượng

cho Hầu Tử của cô quả là sai lầm. Cô đến trước mặt Mễ Tu, nhẹ giọng nói:
“Em đi đến nhà ga đây, Hầu Tử tới tìm em.”

Mễ Tu chẳng mảy may kinh ngạc, giống như kết quả ít nhiều đã nằm

trong dự đoán của anh. Anh vươn tay vén sợi tóc loà xoà trên trán cô, ung
dung hỏi: “Muốn anh đi cùng em không?”

“Không cần, em tự mình đi, hiện tại cậu ấy tới tìm em nhất định là có

chuyện, nếu anh ở đó e rằng không tiện cho lắm.” Tiêu Quý nói.

“Vậy được rồi, anh đưa em đến nhà ga.” Mễ Tu cười nhẹ, phất tay đón

một chiếc xe taxi.

Tới nhà ga, Mễ Tu dặn dò hai câu rồi ngồi xe rời khỏi. Tiêu Quý vào

sân ga, nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Hầu Tử. Hiện tại đã qua
thời gian cao điểm, người ở nhà ga không nhiều, tìm người cũng không
khó. Chưa đến vài phút, Tiêu Quý đã thấy Hầu Tử, trong tay cô xách một
cái va ly màu đen rất to, đeo túi trên hai vai, dáng vẻ ngẩn ngơ đau khổ
đứng đó, ánh mắt mê mang, cực kỳ giống một con cún nhỏ lạc đường,
không, là chó hoang…

Tiêu Quý đi về phía chó hoang, chìa ngón tay chọc chọc cánh tay Hầu

Tử, yếu ớt nói: “Cậu đứng đây bị cứng đơ rồi sao?”

Hầu Tử cứng đơ xoay người, hai mắt sưng lên giống như trái hồ đào,

ánh mắt mịt mờ lại trống rỗng, cái miệng nhỏ chu lên, uất ức lại thê lương
hô lên: “Tiểu Kê Kê…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.