TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 179

Sao Tiêu Quý lại muốn cười nhỉ…

Cô nhẹ giọng khụ khụ, cố nén khoé miệng run rẩy, dừng lại hai má

lúm đồng tiền vội vàng muốn lộ ra, ổn định giọng nói hỏi: “Sao cậu lại tới
đây, xảy ra chuyện gì rồi ư?”

Hầu Tử bĩu môi, nắm cánh tay Tiêu Quý, lôi kéo làm nũng thật buồn

nôn: “Đáng lẽ người ta không muốn quấy rầy cậu và bạn trai khôi ngô tuấn
tú nhà cậu, nhưng mà Tiểu Mã Ca nói rằng nếu tớ dám đi tìm cậu ấy, cậu ấy
chắc chắn để tớ tự sinh tự diệt, cậu cũng biết, cậu ấy không có nhân tính,
nói được thì làm được. Còn Mị Mị, vừa nghe tớ muốn nương tựa cậu ấy,
cậu ấy sợ tới mức sắp khóc, tớ thật sự không đành lòng ức hiếp con nít.”

“…Cậu cho rằng tớ là đồ khờ sao?” Tiêu Quý tuyệt tình đẩy móng

vuốt của Hầu Tử ra, cô chống nạnh, trừng hai mắt. Tiểu Mã Ca là Mông
Cổ, cô muốn đi tìm cô ấy, nói đùa sao? Còn Mị Mị, nếu Hầu Tử nói muốn
đi tìm cô ấy, với tính cách của Mị Mị, cho dù có muốn hay không cũng sẽ
không từ chối, Hầu Tử lừa ai chứ!

Hầu Tử lặng lẽ thụt lùi ba bước, đồng tử xoay tròn, sau đó hai tay ôm

mặt, hết sức hờn dỗi nói: “Wa, Tiểu Kê nhà tớ thật sự càng ngày càng đẹp
làm người ta không thể chống cự, cái miệng nhỏ nhắn càng ngày càng ngọt,
má lúm đồng tiền càng ngày càng sâu, dáng người càng ngày càng đẹp, quả
thực là…”

“Vì sao bỏ nhà trốn đi?!”

“…Cãi một trận với ông già của tớ.”

Trong nháy mắt Hầu Tử uể oải, cúi đầu, từ thân thể đến tâm tư đều toả

ra khí chất “Tớ là đứa bé bị ép buộc không có nhà để về, tớ rất đau khổ, tớ
rất đáng thương” của con người trôi dạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.