TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 275

Mạnh Nhụy nghe vậy, sắc mặt thay đổi, hô hấp bắt đầu khó khăn:

“Hôm qua tôi làm sao? Không phải chỉ gọi dì đưa vài bộ quần áo thôi ư? Dì
có cần nhấn mạnh nhiều lần hay không hả? Sau này không thích đi đưa thì
đừng đi, không ai cưỡng ép dì!”

Lưu Cẩm Trúc đứng dậy, nhìn thẳng Mạnh Nhụy, không còn vẻ nhân

nhượng và chịu đựng của trước kia: “Mạnh Nhụy, tôi thừa nhận, năm đó tôi
đã làm sai, tôi không nên bỏ lại con gái mình mà đi chăm sóc cháu, bây giờ
con gái tôi không tiếp nhận tôi là tôi đáng kiếp, tôi gieo gió gặt bão. Mấy
năm nay tôi chăm sóc cháu, chăm sóc ba cháu, không thẹn lương tâm đối
với hai người, thường ngày cho dù cháu cố tình gây sự, nhõng nhẽo tuỳ ý
thế nào, tôi đều không để trong lòng, đều có thể chiều theo cháu, nhường
nhịn cháu, nhưng đối với Tiêu Quý là không được, tôi không cho phép bất
cứ ai làm chuyện gì tổn thương đến con bé. Nó là con gái của tôi, đứa con
gái duy nhất.”

Mạnh Nhụy lùi ra sau, bà ấy nói Tiêu Quý là đứa con gái duy nhất của

bà ấy, vậy mình coi là cái gì, vì sao Tiêu Quý vừa xuất hiện thì cái gì cũng
thay đổi…

Mạnh Nhụy sắc mặt trắng bệch, nhiều năm chu đáo như vậy, cô ta

không thể nào không có cảm tình với Lưu Cẩm Trúc, chỉ là cô ta quen thói
kiêu căng, không chịu nổi một chút uất ức, nói chuyện làm việc cho tới bây
giờ đều lấy mình làm trung tâm. Vừa rồi lời nói của cô ta có phần quá đáng,
nhưng Lưu Cẩm Trúc nói thế cũng làm cô ta tổn thương sâu sắc trong lòng.

Thật không đúng lúc, giờ phút này Mạnh Học Đông trở về, mà cái ông

ta nhìn thấy chính là Lưu Cẩm Trúc nổi giận nhìn Mạnh Nhụy, mà Mạnh
Nhụy tái mặt đứng tại chỗ, còn hơi run rẩy.

Mạnh Học Đông cảm thấy đau xót, nhanh bước tiến lên ôm Mạnh

Nhụy, xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, lo lắng hỏi: “Nhụy Nhụy,
làm sao vậy, khó chịu ở chỗ nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.