TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 274

“Lợi dụng dì! Tôi lợi dụng dì thế nào!” Mạnh Nhụy trừng to mắt, hung

tợn hét về phía Lưu Cẩm Trúc: “Bảo dì đưa qua vài bộ quần áo tủi thân dì
lắm sao? Hơn nữa tôi bảo dì đi thì dì phải đi sao! Bây giờ tôi bảo dì nấu
cơm đấy, sao dì lại không đi hả! Làm sao, bây giờ biết thương con gái mình
rồi à, năm đó dì đừng đi theo ba tôi xuất ngoại là được rồi! Không cần là
không cần, hiện tại giả vờ làm người mẹ tốt chi chứ!”

“Câm miệng!” Lưu Cẩm Trúc tái mặt, môi đã run lên: “Tôi không có

không cần Tiểu Quý, tôi không có!”

“Không có? Hừ!” Mạnh Nhụy cười nhạo nói: “Không cần tôi nhắc

nhở dì chứ, năm đó ba Tiêu Quý vừa chết, hài cốt chưa lạnh, dì đã theo ba
tôi đưa tôi ra nước ngoài, lâu như vậy cũng không về nhìn Tiêu Quý, còn
phải phải không cần cô ta sao?”

Lưu Cẩm Trúc lùi một bước, bất lực ngồi trên sofa, ngơ ngác nói: “…

Tôi không có.” Bà thật sự chưa từng nghĩ qua có cần cô hay không, Tiêu
Quý là đứa con gái duy nhất của bà, bà làm sao không cần cô chứ, không
đâu, không đâu…

Mạnh Nhụy thấy Lưu Cẩm Trúc đột nhiên suy sụp tinh thần, cô ta hơi

kinh ngạc, mình chưa nói gì mà, tại sao dì ấy lại như thế. Mạnh Nhụy tiến
lên một bước đẩy đẩy Lưu Cẩm Trúc, nhíu mày hỏi: “Dì sao thế?” Ba cô ta
sắp trở về, cô ta không muốn để ba nghĩ rằng mình khi dễ bà.

Lưu Cẩm Trúc hất tay Mạnh Nhụy ra, ngước mắt nhìn cô ta, âm thanh

lạnh lẽo trầm thấp: “Cho dù thế nào, chuyện hôm qua không được xảy ra
lần nữa.” Chuyện quá khứ bà không thể bù lại, mặc kệ đau lòng cỡ nào,
chuyện đã xảy ra cũng đã xảy ra, cũng may hiện tại Tiêu Quý vẫn tốt, cho
dù thế nào đi nữa, bà không cho phép bất cứ người nào ức hiếp con gái bà
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.