TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 337

Thấy Tiêu Quý nhận quần áo, Lưu Cẩm Trúc nhất thời vui vẻ ra mặt,

khoé mắt hiện lên nếp nhăn mảnh khảnh. Tiêu Quý nhìn bà, đáy lòng dâng
lên chua xót, thì ra bà cũng già rồi.

Tiêu Quý nhịn không được mà lại suy nghĩ, có phải mình quá tàn nhẫn

với bà không, cho dù nói thế nào, bà đã sinh ra cô, nuôi dưỡng cô mười
mấy năm trời, đúng sai năm đó đều đã trôi qua, có phải không, có thể…tha
thứ cho bà không nhỉ…

Nghĩ thế, ánh mắt Tiêu Quý nhìn Lưu Cẩm Trúc cũng ôn hoà hơn

nhiều, cô nắm chặt cái túi trong tay, âm thanh nhẹ như muỗi kêu: “Nếu…”

Di động của Lưu Cẩm Trúc vang lên, ngắt lời Tiêu Quý.

Lưu Cẩm Trúc cũng bị tiếng chuông di động của mình làm hoảng hốt,

bà vội lấy máy ra, nhấn nút tiếp máy, cũng không nhìn là ai gọi tới, trong
lòng bà thầm nghĩ mau nói cho xong, rồi cùng nói chuyện với Tiêu Quý.

“Dì Cẩm Trúc, cháu khó chịu… Hiện giờ cháu ở nhà, dì mau trở về

đi…hu hu hu hu…”

Lưu Cẩm Trúc hoảng sợ, lấy di động ra nhìn, đúng là điện thoại của

Mạnh Nhụy, bà mau nói: “Nhụy Nhụy đừng sợ, tôi lập tức quay lại!” Cúp
máy, bà mới chợt phát giác, Tiêu Quý vẫn còn đứng trước mặt bà.

Lo lắng nhìn qua, sắc mặt Lưu Cẩm Trúc nhất thời tái nhợt, Tiêu Quý

đã đặt cái túi xuống đất, trầm mặc nhìn bà, ánh mắt trở nên giống trước kia,
không có chút cảm xúc.

Lưu Cẩm Trúc không khỏi lui về sau mấy bước, vì sao mối quan hệ

vừa dịu xuống lại biến thành thế này? Vừa rồi nghe điện thoại của Mạnh
Nhụy, bà hoàn toàn trả lời theo bản năng, có lẽ là một thói quen, bà thật sự
không cố ý…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.