yên ổn của hiện tại hay không, có Mễ Tu nhà cô ở bên cô, đau lòng vì cô,
yêu cô, chăm sóc cô, dì Mai đối với cô như con gái ruột, bây giờ còn có
mấy cô bạn thân như chị em ruột, ở xung quanh cô, có thể cùng cô chia sẻ
niềm vui, cùng nhau cười, cùng nhau khóc, thấy cô bị uất ức sẽ càng tức
giận hơn cô, ra mặt thay cô, bênh vực cho cô.
Nghĩ như thế, Tiêu Quý hướng về các cô cười cảm kích, trong cuộc
sống của con người có thể gặp được mấy người bạn bằng lòng bảo vệ mình,
đối xử thật tình với mình, đúng là hiếm có.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy sự bùi ngùi của cô, vì thế kịp thời cho cô
cơ hội giữ gìn tình bạn tốt đẹp này.
“Tiêu Quý, bên ngoài có người tìm!” Một bạn học đứng ở cửa, hướng
về phía Tiêu Quý hô lên.
Tiêu Quý nghe vậy ngẩng đầu, lại sửng sốt, trong lòng dâng lên cảm
giác không tốt.
Mạnh Nhụy sao lại đến đây?
Hầu Tử, Tiểu Mã Ca và Mị Mị cùng ngẩng đầu nhìn qua, các cô và
Tiêu Quý liếc nhau, trong lòng dường như có chung ý nghĩ. Đến tính sổ đây
mà, xem ra cô ta đã xem thấy bài viết.
Tiểu Mã Ca đứng lên trước, cười nhẹ, vén mái tóc đen trên vai, hơi
nheo mắt. Lúc trước các cô và Tiêu Quý cùng đến khoa âm nhạc tìm Mạnh
Nhụy còn có bốn người, hiện tại cô ta qua đây, lại là đơn thương độc mã,
tính coi thường ai hả!
Quả thực là khiêu khích, khiêu khích trắng trợn!
Tiêu Quý cũng đứng lên, kỳ thật sau khi đăng bài viết, cô có chút hối
hận, tuy nói là do Mạnh Nhụy cố ý khiêu khích trước, ác ý hãm hại cô,