TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 371

đọc càng tức, đến cuối cùng thiếu chút nữa là ném văng máy tính. Bài viết
kia rõ ràng viết về cô ta, ngấm ngầm hại người, nói cạnh nói khoé, nói cô ta
là đứa nhỏ xấu tính bị ba chiều hư, không biết trời cao đất rộng, kiêu căng
tuỳ hứng, dã man ngang ngược, vô tri lại thô lỗ, thậm chí còn nói toạc ra cô
ta cướp mẹ của người khác, bây giờ còn trả đũa!

Thật quá đáng! Mạnh Nhụy từ nhỏ đến lớn có lúc nào bị người ta chỉ

trích như thế chứ!

“Tiêu Quý, bài viết trên diễn đàn trường là do cô đăng lên phải

không!” Mạnh Nhụy chỉ vào mũi Tiêu Quý, hung tợn chất vấn.

“Bài viết gì?” Tiêu Quý biết rồi vẫn hỏi.

“Bớt giả bộ đi! Ngày hôm qua tôi đã thấy rồi, bài viết như vậy, ngoài

cô ra thì còn có ai chứ, thật là đê tiện!” Mạnh Nhụy không thèm để ý bạn
học đi ngang qua, cô ta cao giọng gào thét.

Tiêu Quý thấy có nhiều bạn học bị thu hút qua đây, đều ghé mắt tò mò,

cô nhíu mày, hạ giọng: “Chúng ta đi ra ngoài nói.”

“Đi ra ngoài làm gì! Tôi muốn cho bạn học của cô biết Tiêu Quý cô là

loại gì!” Mạnh Nhụy hô lên, liếc nhìn bạn học xung quanh một cái, tăng lớn
âm lượng: “Cô giận chỉ vì mẹ cô không cần cô, mà ở lại bên cạnh chăm sóc
tôi và ba tôi, cô lại vô sỉ đăng lên bài viết như vậy, hãm hại tôi, chửi bới tôi,
khó trách dì Cẩm Trúc không cần cô, người như cô không xứng với ai cả,
cô nên lẻ loi cả đời!”

Nghe đến những lời này, xung quanh ồ lên một mảnh, các sinh viên

đều vây quanh đây thảo luận, ánh mắt nhìn Tiêu Quý cũng có chút khác
thường.

Tiêu Quý cắn môi, mở to hai mắt nhìn, giờ phút này nghe Mạnh Nhụy

nói vậy, cô không đau lòng mà là phẫn nộ. Mấy ngày nay cô suy nghĩ rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.