TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 425

Tới phòng khách, liền ngửi thấy mùi đồ ăn. Lưu Cẩm Trúc từ phòng

bếp đi ra, thấy Mễ Tu và Tiêu Quý, bà cười dè dặt, bưng đậu hủ Ma Bà vừa
làm xong đặt lên bàn. Bà lau tay trên tạp dề, nhìn hai người bọn họ, lo lắng
hỏi: “Dì thấy đã muộn rồi, nên đến phòng bếp nấu cơm, hai đứa…đói bụng
rồi phải không?” Nói xong, tầm mắt cẩn thận nhìn qua Tiêu Quý, sợ cô sẽ
nói ra một câu bảo bà đi ngay. Bà không sợ ngủ ngoài đường phố, bà thật
sự rất quý trọng cơ hội lần này. Như lời Mễ Tu nói với bà, nếu có thể để hai
người bọn họ sớm chiều ở chung, không chừng Tiêu Quý có thể chấp nhận
bà lần nữa.

“Làm phiền dì rồi, dì Cẩm Trúc, đúng lúc bọn cháu đang đói bụng.”

Thấy Tiêu Quý chỉ cúi đầu, không nói gì, Mễ Tu cười với Lưu Cẩm Trúc,
nắm tay Tiêu Quý đến bàn ăn rồi ngồi xuống.

Tiêu Quý vừa ngồi xuống, đập vào tầm mắt chính là màu sắc đỏ chót.

Một bàn đầy ớt, đều là món ăn mà cô thích hồi nhỏ. Cô bất giác ngẩng đầu
nhìn về phía bên kia, Lưu Cẩm Trúc có chút bất an, trong lòng cô cảm thấy
trái tim mình siết chặt.

“Dì Cẩm Trúc, dì cũng lại đây ngồi đi, bận rộn lâu vậy rồi.” Mễ Tu nói

với Lưu Cẩm Trúc.

Lưu Cẩm Trúc theo bản năng nhìn qua Tiêu Quý, thấy cô không có ý

cự tuyệt mình, trong lòng bà không khỏi vui sướng. Bà cười nhẹ với Mễ
Tu, cởi bỏ tạp dề đặt sang một bên, rồi bà đi qua ngồi vào phía bên kia của
Tiêu Quý.

Tiêu Quý có thể cảm giác được rõ ràng, hơi thở xa lạ nhưng lại vô

cùng quen thuộc ngồi cạnh mình, giống như những món ăn trên bàn này,
trong xa lạ mang theo sự quen thuộc, trong hương vị lại mang theo một
chút cô đơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.