TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 434

sao bọn họ đều yêu thương Tiêu Quý, ngay cả Lưu Cẩm Trúc cũng thế.
Mấy năm nay sống chung với nhau, cô ta đã coi Lưu Cẩm Trúc là mẹ mình
từ lâu, cô ta thật sự không chịu nổi bà đối với Tiêu Quý tốt hơn cô ta.

Mạnh Nhụy càng không ngờ tới, Lưu Cẩm Trúc cứ thế mà bỏ đi, dứt

khoát đi như vậy, không cần cô ta và ba.

Đè nén khó chịu trong lòng, Mạnh Nhụy đẩy cửa phòng sách ra, thấy

Mạnh Học Đông quả nhiên co người nằm trên sofa, hai chân cuộn lại, quần
áo cũng chưa thay, bàn tay đỡ trán, vẻ mặt mệt mỏi.

Mạnh Nhụy đi qua nhẹ nhàng, đặt bữa sáng xuống, đau lòng nhìn ba

mình. Chỉ mới nửa tháng, ba cô ta lại gầy như vậy, đáy mắt thâm quầng, hai
má hơi lõm, đôi môi khô khốc, sắc mặt tái nhợt không có màu máu. Cô ta
thật sự rất lo lắng, ba mình sẽ kiệt sức, nếu không có ba, cô ta phải làm sao
bây giờ.

Mạnh Học Đông dường như nghe được tiếng động, có lẽ là không ngủ

say, ông ta mở mắt, lấy xuống bàn tay trên trán, nheo mắt thấy rõ Mạnh
Nhụy trước mặt mình. Nỗi thất vọng trong đôi mắt được che đậy trong
khoảnh khắc, ông ta cười mỏi mệt với Mạnh Nhụy, âm thanh hơi khàn
khàn: “Nhụy Nhụy, sao con không ngủ thêm một lát.”

“Ba, sao ba lại ngủ trong phòng sách, ở đây không thoải mái chút

nào.” Mạnh Nhụy kéo Mạnh Học Đông ngồi dậy, vành mắt hơi ửng đỏ.

Mạnh Học Đông sờ đầu Mạnh Nhụy nói: “Gần đây công việc của ba

bề bộn, ba sẽ chú ý, Nhụy Nhụy đừng lo lắng.” Kỳ thật lúc Lưu Cẩm Trúc
bỏ đi, ông ta đã từng đến chỗ làm của bà, biết được Lưu Cẩm Trúc tìm
được chỗ ở, còn biết hiện tại bà ở cùng Tiêu Quý. Mạnh Học Đông không
có mặt mũi đi gặp bà, chỉ là đến buổi tối, lúc đêm dài tĩnh lặng, ông ta đến
dưới lầu chỗ bà ở, lẳng lặng đợi trong chốc lát, nhìn thấy ánh sáng biến
mất, bóng tối buông xuống, ông ta mới rời đi. Sau khi về nhà, ông ta cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.