TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 437

Tiêu Quý thấy bà ngay cả tóc cũng không kịp chải gọn gàng, chỉ lo

tìm xí muội cho mình, trong lòng cô dâng lên chua xót. Những ngày qua,
Lưu Cẩm Trúc ôm đồm tất cả việc nhà, từ dọn dẹp vệ sinh đến giặt quần áo
nấu cơm, thậm chí là xuống lầu bỏ rác, tất cả đều không cho Tiêu Quý làm.
Nói chuyện với Tiêu Quý cũng tăng thêm phần thận trọng, cho tới bây giờ
bà đều nhìn sắc mặt cô mà nói chuyện làm việc, vô cùng cẩn thận, nhìn ra
được, bà thật muốn bù đắp cho Tiêu Quý. Nhưng càng như vậy, trong lòng
Tiêu Quý càng không vui. Lưu Cẩm Trúc là mẹ cô, nhưng đối đãi cô với
thái độ như vậy, áy náy bù đắp, thậm chí là lấy lòng. Rõ ràng người nên gần
gũi nhất trên thế giới này, lại xa cách và dè dặt như vậy.

“Ủa? Mẹ nhớ có mua xí muội mà, sao lại không tìm thấy, chẳng lẽ là

quên lấy?” Lưu Cẩm Trúc lục lọi hai cái túi nhiều lần, cũng không tìm
được xí muội Tiêu Quý thích ăn, bà đứng thẳng lẩm bẩm.

“Không có thì thôi, trong nhà nhiều đồ ăn vặt rồi.” Thấy dáng vẻ ảo

não của Lưu Cẩm Trúc, Tiêu Quý nhịn không được nói. Những ngày sống
chung, cô và Lưu Cẩm Trúc mặc dù không gần gũi, nhưng có thể nói
chuyện với nhau như bạn bè, cho dù lần nào cũng là Lưu Cẩm Trúc chủ
động trò chuyện với cô.

“Sao vậy được, mỗi lần chỉ cần con muốn ăn xí muội, ngày hôm sau

sẽ đặc biệt thèm ăn, không được, mẹ phải đi một chuyến đến siêu thị!” Lưu
Cẩm Trúc cầm túi xách, nói xong thì đi ra ngoài.

“Đừng đi, bên ngoài nóng lắm!” Tiêu Quý túm lấy cánh tay của Lưu

Cẩm Trúc.

Lưu Cẩm Trúc xoay người lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn

Tiêu Quý, đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào bà.

Rõ ràng thấy được niềm vui trong mắt Lưu Cẩm Trúc, Tiêu Quý

ngượng ngùng buông tay, con mắt lướt qua chỗ khác, không được tự nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.