TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 460

Hiện giờ bọn họ chỉ có thể cầu khẩn ông trời, hy vọng Mễ Tu và Du

Phong không có chuyện.

Đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc tắt đi, cửa mở, vài y tá đẩy giường

bệnh ra, mà người nằm bên trên, toàn thân được che đậy một lớp vải trắng.

Bác sĩ không ngừng nghỉ, tiếp tục cấp cứu bệnh nhân khác, đèn đỏ của

phòng giải phẫu lại chớp tắt, nhưng người phủ tấm vải kia, không còn chút
âm thanh.

Người kia nằm trên giường đã bị đẩy qua ven tường, không ai chú ý

tới. Hầu Tử và Tam Thận ngơ ngác đi qua, trái tim muốn nhảy khỏi lồng
ngực.

Tiêu Quý nghe thấy tiếng động, cô ngước mắt nhìn một cái, rồi lại

lặng lẽ cụp mắt xuống. Năm sáu tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Mễ Tu, cô
dường như ỷ lại vào anh, cô giơ lên cây kẹo que đã ăn một nửa, đưa tới bên
miệng người ta, còn phá hỏng thành cát anh vất vả đắp xong, ha ha. Bốn
năm sau đó, cô và Mễ Tu cơ hồ như hình với bóng, cùng đi học, cùng tan
trường, cùng nhau làm bài tập, khi đó cô đã nghĩ rằng, Mễ Tu thật đẹp trai,
tương lai cô nhất định phải tìm một ông xã đẹp trai như vậy. Vì thế, khi
những người lớn nói đùa, khi trưởng thành muốn cô làm vợ Mễ Tu, Tiêu
Quý không chút do dự mà đồng ý. Làm bà xã của Mễ Tu đó, chẳng phải là
có thể mỗi ngày, luôn luôn nhìn thấy anh, hơn nữa không cần chia sẻ với
bất cứ ai, thật tốt! Sau đó nữa, cô rời đi, theo bố mẹ chuyển nhà, khi ấy cô
trịnh trọng chạy đến nhà Mễ Tu, nửa tuyên thệ nửa uy hiếp nói với anh, nhớ
phải chờ tớ, sau khi lớn lên đến nhà tớ cầu hôn, cô còn mặt dạn mày dày
hôn anh một cái. Nhớ lại dáng vẻ lúc đó của Mễ Tu, Tiêu Quý dù trong
mộng cũng sẽ cười tỉnh.

Sau này ở bên nhau, tuy rằng lúc bắt đầu bọn họ hoàn toàn không

giống người yêu, nhưng Mễ Tu vẫn đối tốt với cô, vô cùng tốt. Cùng nhau
gắn bó làm bạn, cùng nhau trải qua ngày tháng hồn nhiên ngây ngô, cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.