TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 475

Bà nội vuốt tóc Tiêu Quý, rồi nhìn qua Lưu Cẩm Trúc đứng một bên

rõ ràng đang thấp thỏm bất an, bà nội gật đầu với bà, ánh mắt hơi phức tạp.
Tiêu Quý có thể tha thứ cho Lưu Cẩm Trúc, bà đương nhiên vui mừng,
nhưng nghĩ đến mấy năm nay Tiêu Quý chịu uất ức, còn có năm đó Lưu
Cẩm Trúc vứt bỏ cô, bà nội liền đau lòng cho Tiêu Quý. Bà già rồi, đau
lòng cho Tiêu Quý thế nào cũng chỉ có lòng chứ không có sức, tuy rằng
hiện tại Mễ Tu thật sự đối tốt với cô, nhưng sau này ngộ nhỡ có mâu thuẫn
gì, bà không thể để Tiêu Quý ngay cả nhà mẹ đẻ cũng chẳng có ai.

Haiz, trong lòng thở dài một tiếng, bà nội nói với Lưu Cẩm Trúc:

“Cẩm Trúc, chị cũng lại đây.” Bà nhìn sang Mễ Tu ở bên cạnh, nói: “A Tu
cũng lại đây, để bà nội nhìn xem.”

Mễ Tu lên tiếng trả lời, từ từ đi qua. Trong lòng Lưu Cẩm Trúc thật sự

áy náy, mấy năm nay bà giao Tiêu Quý cho bà lão tuổi đã cao này, bản thân
thì theo đuổi cái gọi là hạnh phúc, hiện giờ đứng trước mặt bà nội, bà thật
sự xấu hổ vô cùng.

Do dự nhiều lần, Lưu Cẩm Trúc vẫn đi qua, đứng trước giường bệnh,

đôi mắt ngấn lệ, hai tay nắm chặt.

“Tiểu Quý, hôm nay bà nội rất vui, gặp con, gặp Mễ Tu, còn gặp mẹ

con, cho dù ngày mai bà nội ra đi, bà cũng cười mà đi đấy.”

“Bà nội, bà sẽ sống lâu trăm tuổi mà!” Tiêu Quý đong đưa cánh tay

bà, làm nũng nói.

“Ha ha, bà nội không chờ đến trăm tuổi, bà nội chỉ hy vọng các con

vui vẻ, hạnh phúc, khoẻ mạnh. Hôm nay…hôm nay bà nội thấy con chịu
buông xuống gánh nặng trong lòng, bà thật lòng vui cho con, hứa với bà
nội, con nhất định phải sống hạnh phúc.”

“Con sẽ, nhất định sẽ như thế!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.